Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 692






Khương Chi lắc đầu. Chuyện của Triệu Cam Đường đã trở thành quá khứ, nhớ đến một người cũng không cần nhắc ra miệng.

“Ngày mai chúng tôi quay về thủ đô, còn anh hãy ở lại thành phố Thanh, đi theo Hồ Vĩnh Chí trông nom cửa hàng đồ cổ, cũng học hỏi nhiều thứ từ anh ấy, sau này đến thủ đô mới có thể phát huy khả năng.” Khương Chi nhai kỹ nuốt chậm, cô thuận miệng nói với Cận Phong Sa.

“Thủ đô?” Cận Phong Sa sững sờ. Với anh ấy mà nói, nơi này quá xa vời.

Anh ấy chưa bao giờ nghĩ một nông dân như mình cũng có ngày được đến thủ đô.

“Lão Cận có thể đến thủ đô sao mẹ? Thật sao?” Tiểu Ngự nghe thấy Cận Phong Sa có thể đến thủ đô thì hai mắt cũng trợn trừng trong chớp mắt, sau đó nhóc con này cảm thấy phấn khởi vô cùng. Sau này, bên cạnh cậu bé có cha mẹ, còn có lão Cận, ai hạnh phúc hơn mình?

Khương Chi cười như không cười nhìn Tiểu Ngự. Ngoài miệng nhóc con này nói rất dễ nghe, còn nói sau này sẽ không bám lấy Cận Phong Sa nữa nhưng vừa nghe nói Cận Phong Sa có thể đến thủ đô thì vui đến mức cái đuôi cũng sắp vểnh lên rồi.

Tiểu Ngự cười toe toét, lập tức cười nịnh nọt Khương Chi.

Khương Chi không nhìn cậu nhóc nữa mà thản nhiên nói: “Sau này phải mở thêm cửa hàng đồ cổ ở thủ đô, vốn dĩ phải cần thêm người.”

Cận Phong Sa mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm… Cảm ơn cô.”

Sau khi mấy người họ cơm nước xong xuôi thì Phó Đông Thăng mới xách túi quay về.

Trông ông ấy có vẻ mệt mỏi vì đi đường xá xa xôi. Phó Đông Thăng đưa tay vuốt mồ hôi trên trán mình, rót ly nước, uống ừng ực cạn ly mới vui vẻ nói với Khương Chi: “Bà chủ, đã tìm được địa điểm rồi, cô có muốn đi xem thử không?”

DTV

Khương Chi trầm ngâm nói: “Không cần đâu, chú quyết định là được rồi.”

Vấn đề vận hành nhà xuất bản, chỉ cần một mình Phó Đông Thăng đã đủ đảm đương tất cả, vì vậy kể cả vấn đề thuê mặt bằng cũng để ông ấy toàn quyền xử lý.

Phó Đông Thăng ngơ ngác một lát nhưng một lát sau ông ấy đã cười đồng ý. Trong lòng ông ấy rất cảm động vì gặp được một bà chủ có thể tín nhiệm nhân viên thế này cũng không phải dễ dàng, sau này ông ấy sẽ vận hành nhà xuất bản ở thành phố Thanh cho tốt mới được.

Khương Chi khẽ nói: “Cũng giao lưu với một số tác giả, thu mua một số văn chương hay.”

“Ha ha, bà chủ yên tâm!” Phó Đông Thăng vỗ n.g.ự.c mình, mặt mày vô cùng trịnh trọng. Phó Đông Thăng không dám khoác lác về những phương diện khác nhưng riêng việc mời tác giả, thu nhận văn chương thì không ai có tiếng nói hơn ông ấy.

Khương Chi gật đầu: “Ngày mai tôi phải quay về thủ đô rồi, có gì cần giúp đỡ thì chú tìm đến cửa hàng đồ cổ tìm Hồ Vĩnh Chí là được.”

“Nhanh như vậy sao?” Phó Đông Thăng ngạc nhiên, ông ấy còn cho rằng chờ nhà xuất bản bên này khai trương rồi Khương Chi mới trở về thủ đô.

Khương Chi ngẫm nghĩ một lúc thì vận chia sẻ chuyện vui của mình: “Đầu tháng sau tôi kết hôn rồi.”

“Kết hôn?”

“Kết hôn…”

Sắc mặt của Phó Đông Thăng và Cận Phong Sa đều thay đổi ngay lập tức, người trước thì vui mừng hớn hở, người sau thì ngây người trong chốc lát, sau đó mới cười.

“Đây là chuyện vui lớn! Bao giờ tổ chức? Đến lúc đó mấy người bọn tôi phải đến đó chúc mừng mới được. Bà chủ, chuyện gấp như thế mà sao bây giờ cô mới nói?” Giọng nói của Phó Đông Thăng như mang vẻ trách móc, nói xong thì bắt đầu thì thầm nên chuẩn bị quà tặng gì.

Khương Chi vuốt thái dương mình, cô nghe Phó Đông Thăng thầm thì mà quay đầu về phòng.

Phó Đông Thăng kêu lên hai tiếng, ông ấy quay đầu, phấn khích lôi kéo Cận Phong Sa thảo luận nên chuẩn bị quà cưới gì cho Khương Chi, ông ấy còn muốn mang tin tức này về trấn Đại Danh nói với Vân Tường, đến lúc đó một đoàn người “nhà mẹ đẻ” cũng phải đến thủ đô làm chỗ dựa cho bà chủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-492.html.]

Tiểu Ngự liếc Cận Phong Sa một cái, rồi thở dài như một ông già.

Cậu nhóc vẫn luôn biết lão Cận thích mẹ mình nhưng đáng tiếc, ai bảo cha ruột của cậu nhóc lại là chướng ngại vật chứ?

Nhóc con chậc chậc vài tiếng rồi đuổi theo Khương Chi, cậu nhóc phải hỏi cho rõ ràng, nếu cha mẹ kết hôn, có phải mấy anh em của mình có thể làm hoa đồng kéo váy gì đó không? Dù sao bốn anh em đều xinh đẹp như thế, nếu không được xuất hiện trên sân khấu cũng quá thiệt thòi rồi.

Tiểu Ngự rón rén vào phòng, cậu bé thấy Khương Chi đang ngồi nghiêm chỉnh viết bản thảo.

Tiểu Ngự đến cạnh Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ và cha kết hôn, vậy có phải bọn con có thể làm hoa đồng không? Giống như trên phim ảnh ấy, bọn con sẽ được mặc đồ Tây, trên cổ có nơ, kéo váy cưới lớn thế này này!”

Càng nói càng kích động, cậu nhóc giang hai tay ra lớn nhất có thể để miêu tả chiếc váy cưới lớn.

Khương Chi lườm Tiểu Ngự, cô cũng không rảnh phản ứng với cậu nhóc.

Tiểu Ngự nói líu ríu không ngừng, xem dáng vẻ cũng không bài xích chuyện Khương Chi kết hôn với Thi Liên Chu.

Buổi trưa vội vàng qua đi, Tiểu Ngự ngủ một giấc đến chiều mới dậy.

Lúc này Mạnh Lam đã trở về, đồng thời còn mang về một tin tức.

Trần Cẩm c.h.ế.t rồi.

“Các anh em đã thăm dò vào căn phòng Trần Cẩm và Ân Đình ở, chỉ là không biết xác của Trần Cẩm đã bị giấu ở đâu.” Mạnh Lam báo cáo lại tin tức hôm nay điều tra được cho Khương Chi biết, trong lòng anh ấy cũng thổn thức, tên Ân Đình có thể ra tay với tất cả đối tác nữ của mình.

Trái lại Khương Chi rất bình tĩnh, vì cái c.h.ế.t của Trần Cẩm đã có dấu hiệu từ trước.

Cô ta đi theo bên cạnh Ân Đình nhưng chán ghét hắn, loại mâu thuẫn này sớm muộn gì cũng sẽ đẩy cô ta đến con đường chết, huống hồ Trần Cẩm còn biết rất nhiều chuyện xấu hắn đã làm, đây chẳng khác nào lá bùa đòi mạng cô ta.

Chỉ là Trần Cẩm c.h.ế.t đi thì một điểm Hoắc Thế Quang có thể đột phá đã bị chặn lại.

Ân Đình kia đúng là tàn nhẫn, hành động diệt khẩu của hắn cũng rất thành thạo, mấy người Mạnh Lam còn không thể tìm ra manh mối. Xem ra xác của Trần Cẩm đã được xử lý sạch sẽ, muốn tìm được cô ta cũng không dễ dàng.

Khương Chi nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà họ Dương hôm nay thì hỏi: “Người vẫn theo dõi Ân Đình có nói gì không?”

Mạnh Lam gật đầu, nói: “Tang lễ của Triệu Cam Đường rất thuận lợi, tang lễ tiến hành được một nửa thì Ân Đình và Hoắc Thế Chi quay về nhà khách, đến lúc đó chúng tôi không dễ dàng theo dõi họ nữa nhưng sau đó hai người bọn họ cũng chưa từng rời khỏi nhà khách.”

Môi đỏ của Khương Chi mím chặt, trong lòng cô đã hiểu, chỉ sợ Hoắc Thế Chi phải thê thảm rồi.

Cô nhớ đến lần đầu tiên mình thấy Hoắc Thế Chi, trên người cô ta mang khí chất cao quý của thiên kim quý nữ, kèm theo đó là sự cao ngạo, cho dù khi đối mặt với Cố Tuyển cũng không vứt bỏ sự kiêu ngạo bên trong bản chất của mình, thế nhưng chỉ mới gả cho Ân Đình hơn một tháng ngắn ngủi mà trông cô ta như biến thành một người khác.

Sự kiêu ngạo của cô ta đã bị mài mòn, chỉ giống như một con chim sợ cành cong, một người phụ nữ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bước vào vết xe đổ của Trần Cẩm, sẽ có cùng một số phận như Trần Cẩm, mà kết quả như vậy chỉ bắt đầu khi Hoắc Thế Quang chân chính nắm quyền trong nhà họ Hoắc.

Còn về phần con của Hoắc Thế Chi, chắc chắn sẽ không thể sinh ra.

Từ thái độ hôm nay của Ân Đình là có thể nhìn ra hắn không có bất kỳ tình cảm gì với Hoắc Thế Chi. Đối với đứa bé còn trong bụng, chỉ sợ càng là sự lạnh lùng đến đáng sợ, hắn có thể xô đẩy, đánh nhau không hề lưu tình như thế thì làm sao giống dáng vẻ của một người sắp làm cha?

Mạnh Lam hỏi: “Bà chủ, bao giờ chúng ta về thủ đô?”

Con người Ân Đình có vấn đề, có chuyện gì thì vẫn phải quay về thủ đô rồi nói sau.