Vết thương trên mặt anh ta còn chưa khỏi hẳn, nhưng những vết bầm xanh tím cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta đi ra ngoài, bộ dáng đẹp trai còn hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái, ai có thể nghĩ đến người này là một tên nhân mô cẩu dạng, bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa chứ?
Ân Đình và Hoắc Thế Chi cũng nhìn thấy Khương Chi, tâm trạng của hai người họ không giống nhau.
Hoắc Thế Chi nhớ rõ Khương Chi, cũng biết rõ cô là bạn thân của Cố Tuyển, nhưng vụ du thuyền cũng xuất phát từ tay cô, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Ân và nhà họ Hoắc, cô ta cũng không biết nên đối mặt như thế nào, nên đơn giản liếc mắt qua một bên, giả bộ như không thấy.
Ân Đình lại hoàn toàn ngược lại, anh ta híp híp mắt, cong khóe môi lên, cười nói: “Khương tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn bận rộn chuyện của Hoắc Thế Quang, lại bị Hoắc Thế Chi nắm tay nắm chân, nên đã gác lại chuyện của Khương Chi ở sau đầu, bây giờ vừa nhìn thấy, thì đúng là thù mới hận cũ chồng chất trong lòng.
Đời này của hắn ta, lần đầu tiên thua trong tay một người phụ nữ, thú vị nhỉ…Đúng là có chút nhớ mãi không quên.
Hoắc Thế Chi nhận ra ẩn ý trong lời nói của n Đình, nhíu mày, ngẩng đầu liếc Khương Chi một cái, lại nghiêng mặt nhìn Ân Đình đang nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt, không biết là đang nghĩ tới chuyện đáng sợ gì.
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh mà nhạt nhẽo, không quan tâm Ân Đình mà tầm mắt dừng lại ở chỗ Hoắc Thế Chi.
Hôm nay cô ta và Ân Đình cùng nhau tham dự lễ tang của Triệu Cam Đường, có thể thấy được đối với chuyện Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường bị tai nạn xe là hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là không biết, tương lai cô ta biết được Ân Đình mơ ước nhà họ Hoắc, hại c.h.ế.t em dâu mình thì sẽ có suy nghĩ như thế nào.
Nhưng nói đến cùng, Hoắc Thế Chi cũng chỉ là một người con gái đáng thương bị giam trong lồng mà thôi.
Khương Chi nâng cằm, nhấc chân rời khỏi linh đường, khi đi qua vai Ân Đình thì nói nhỏ: “Làm chuyện xấu nhiều đến mức anh đã quen thói rồi đúng chứ? Anh không sợ buổi tối gặp ác mộng không thể ngủ ngon được hay sao?”
Ân Đình nắm chặt hoa cúc trong tay, quay đầu nhìn sống lưng thẳng tắp tinh tế của Khương Chi thì lạnh nhạt mà mím môi lại.
Buổi tối gặp ác mộng sao?
Chết mà anh ta còn không sợ thì sao lại sợ buổi tối gặp ác mộng chứ?
Hoắc Thế Chi cũng nghe được lời Khương Chi nói, môi cô ta mím chặt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Ân Đình đang đứng bên cạnh, “Lời của cô ta là có ý gì? cái c.h.ế.t của Cam Đường có liên quan gì đến anh sao?”
Sắc mặt Ân Đình tối tăm, căn bản khinh thường việc để ý đến Hoắc Thế Chi.
Hoắc Thế Chi giơ tay nắm lấy tay áo của n Đình, cảm xúc có chút kích động: “Tôi đang hỏi anh!”
Mày Ân Đình nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Thế Chi: “Không nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Nếu đã gả cho tôi, ở trước mặt công chúng, thứ vứt đi không phải là mặt mũi của một mình nhà họ Hoắc đâu.”
Cả người Hoắc Thế Chi run lên, ánh mắt nhìn Ân Đình giống như nhìn một con quái vật.
Cô biết, nếu Ân Đình không phủ nhận thì đây cũng tính là một loại thừa nhận, hơn nữa anh ta không sợ việc cô ta biết.
Cam Đường và Thế Quang cùng gặp tai nạn xe cộ, cho nên, người mà Ân Đình thật sự muốn đưa vào chỗ c.h.ế.t là người thân duy nhất của cô ta, Hoắc Thế Quang.
Hoắc Thế Chi không phải là kẻ ngốc, sinh ra ở nhà họ Hoắc nên cô ta vẫn hiểu biết một chút đối với mấy loại âm mưu quỷ kế này.
Mục đích của Ân Đình cũng sáng tỏ, nhà họ Hoắc!
Ánh mắt Hoắc Thế Chi nhìn Ân Đình tràn đầy căm ghét và thù hận, lồng n.g.ự.c phập phồng tức giận, giơ tay lên đánh vào mặt hắn ta!
Lông mày Ân Đình dựng ngược lên, trở tay liền cho Hoắc Thế Chi một cái tát, lực đạo mạnh, trực tiếp làm cho cô ta té ngã trên mặt đất, khóe miệng cũng chảy ra một ít máu, bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Hoắc Thế Chi đã sưng tấy lên.
Hai vợ chồng bọn họ gây ra ồn ào lớn, ban tổ chức là nhà họ Triệu và nhà họ Dương rất nhanh đã cử người tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-488.html.]
Anh trai Triệu Cam Đường có chút khó xử mà nhìn Ân Đình và Hoắc Thế Chi, không biết nên khuyên hay nói gì với hai vợ chồng này.
Cả Cảng Thành ai mà không biết Ân Đình và Hoắc Thế Chi là một đôi oán ngẫu, lúc tổ chức lễ bị người khác phá hỏng thì không nói, còn có một tin tức đáng tin cậy được truyền ra, nói Hoắc Thế Chi thích người khác, hơn nữa người đó cũng tham dự lễ kết hôn của bọn họ.
Đây không phải là đang đội nón xanh cho Ân Đình hay sao?
Sự việc này cũng dẫn đến Ân Đình ngày càng bất an, thỉnh thoảng phải lấy Hoắc Thế Chi ra trút giận, mọi người nhìn mãi cũng quen.
Ân Đình không quan tâm mọi người suy nghĩ thế nào về quan hệ vợ chồng giữa anh ta và Hoắc Thế Chi.
Giờ phút này, Hoắc Thế Chi vẫn đang đắm chìm trong tin tức vừa nhận được, cô ta mặc kệ khuôn mặt đau đớn, sưng tấy, hung hăng nhìn Ân Đình, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì chỉ sợ Ân Đình đã c.h.ế.t hàng trăm nghìn lần.
Ân Đình cười, ngồi xổm xuống giơ tay vỗ vỗ mặt Hoắc Thế Chi, giọng nói đều đều, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: “Mặt mũi của nhà họ Hoắc không đáng tiền, nhưng cô không được làm nhục thể diện của nhà họ Ân chúng tôi.”
Anh ta nói xong, tiến lại gần bên tai của Hoắc Thế Chi, nói nhỏ, giống như đôi tình nhân đang nói lời âu yếm: “Tất cả mọi người còn đang nhìn đấy, chú ý cái bụng của cô.”
Khuôn mặt Hoắc Thế Chi cứng ngắc, hốc mắt theo đó mà run lên.
Ân Đình cười nhạt một tiếng, đưa tay kéo cô ta lên, nói về phía mọi người: “Chắc là do cô ấy mang thai, tâm trạng không ổn định, thỉnh thoảng lại làm loạn, mọi người xem, chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao?”
Anh ta nói quá thẳng thắn, nhìn quá mức kỳ quặc khiến cho mọi người không dám hỏi nhiều.
Tuy nhiên, tin tức Hoắc Thế Chi mang thai chưa được truyền ra ngoài nên mọi người vẫn bất chấp mối quan hệ vợ chồng kỳ quái của hai người mà tiến lên chúc mừng.
Khuôn mặt anh trai của Triệu Cam Đường hiện lên sự không vui, lễ tang của em gái anh lại trở thành nơi chúc mừng của hai nhà họ Hoắc và họ Ân sao?
Hoắc Thế Chi ngẩng đầu nhìn bức ảnh đen trắng của Triệu Cam Đường, cô ta cảm thấy phần tay bị Ân Đình lôi kéo như đang có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, đau khổ, khó chịu, thế nhưng, tay của anh ta như một gọng kìm khiến Hoắc Thế Chi không thể động đậy.
Nửa đời trước, cô ta là tiểu thư nhà họ Hoắc, vô lo vô nghĩ.
Nửa đời sau, cô ta lại phải trả giá cho thời gian trước đó, gả cho người cô ta không yêu, hậu quả là cô ta bị cực khổ bào mòn hết các góc cạnh kiêu ngạo, tùy ý bị chồng tra tấn làm mất hết dũng khí và can đảm.
DTV
Cô ta sợ Ân Đình, rất sợ.
Hơn nữa, trong bụng cô ta còn đang có một sinh mệnh nhỏ, cô ta không dám đánh cược tất cả để đối đầu với Ân Đình.
Cô ta không làm được.
Hoắc Thế Chi cúi đầu, nước mắt nóng lên, trực trào nơi khóe mắt.
Khương Chi nhìn cảnh tượng trong nhà tang lễ, cũng nghe được tin Hoắc Thế Chi mang thai thì khóe môi kéo lên, không phát biểu ý kiến.
“A Chi, đến bên này ngồi.” Yến Linh ngồi ở khu vực tiếp khách của nhà họ Triệu, vẫy tay với Khương Chi.
Khương Chi quay đầu nhìn cô ta một cái, gật đầu.
Hôm nay, Yến Linh ăn mặc rất đơn giản, ngồi một mình ở một góc, hiếm khi không nói chuyện nhiều với mọi người.
Hai người ngồi xuống, xung quanh không có người vì đều chạy vào nhà tang lễ hóng chuyện rồi.