Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 687




Khương Chi đối diện với ánh mắt của Hoắc Thế Quang, trên mặt không có chút cảm xúc nào: “Anh chắc chứ? Địa vị của Hoắc Thế Chi trong lòng Ân Đình không cần tôi nói thì anh cũng hiểu. Đến cuối cùng, chưa chắc cô ấy đã ngăn cản được Ân Đình, ngược lại còn có thể tự đưa mình vào chỗ chết.”

Trong lòng Hoắc Thế Quang bị khuấy động, toàn thân run rẩy.

Khương Chi lại không hề có chút áy náy khi khiến một bệnh nhân vừa tỉnh lại tức giận đến mức suýt nghẹt thở, ngược lại cô cất giọng mang ý tứ sâu xa: “Anh cũng biết, lời tôi nói không phải là nói quá.”

Hoắc Thế Quang nghe vậy, dường như bỗng nhiên mất hết sức lực, vẻ mặt u ám, ánh mắt chứa đựng sự m.ô.n.g lung.

Đúng vậy, anh ta biết, lời của Khương Chi luôn không phải là lời nói suông.

Nếu như, nếu như anh ta có thể sớm phát hiện ra manh mối hoặc là sớm tìm đến Khương Chi, liệu có thể thay đổi được tất cả, có thể cùng người yêu bình an vô sự, suôn sẻ ra nước ngoài, không cần bận tâm đến những chuyện này nữa hay không?

“Triệu Cam Đường đã chết, mà nhà họ Ân vì tài sản của nhà họ Hoắc, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Đến lúc đó, con trai của anh cả, chị gái anh, đều sẽ trở thành miếng mồi ngon cho nhà họ Ân.”

“Anh không nghĩ rằng Thái Ngọc có đủ dũng khí và bản lĩnh để đối đầu với Ân Đình chứ?”

“Mặc dù tôi cũng nghi ngờ thực lực của anh nhưng anh vẫn đáng tin cậy hơn Thái Ngọc.”

“Tôi biết anh khổ sở, anh đau lòng, đau lònng đến mức tuyệt vọng nhưng những cảm xúc này ngoài việc kéo anh xuống dốc, còn có thể làm gì nữa? Hoắc Thế Quang, trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Anh phải đứng lên, bảo vệ gia đình của mình, anh có muốn để bi kịch lặp lại không?”

Khương Chi nhìn sâu vào mắt Hoắc Thế Quang, giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo sự cám dỗ có thể kích động lòng người.

Hoắc Thế Quang chỉ cảm thấy trong đầu như vang lên một tiếng ầm, lời của Khương Chi giống như một tiếng sét hoàn toàn xé toạc đầu óc của anh. Trong đầu anh ta bỗng chốc trống rỗng, chỉ có lời nói của cô cứ lặp đi lặp lại.

Một lúc lâu.

Mạnh Lam cho Hoắc Thế Quang uống nước xong, anh ta mới mở mắt ra, nói chậm rãi: “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Triệu Cam Đường không yêu tôi. Cô ấy chỉ có tình cảm thân thiết lâu năm với tôi, có lẽ tôi ở bên cô ấy còn khiến cô ấy cảm thấy phiền muộn.”

“Cô ấy không thể thỏa hiệp.”

“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy…”

“Cho đến ngày hôm đó, chúng tôi ngồi trong xe, bàn luận về tương lai sau khi ra nước ngoài, nuôi một con chó, nuôi vài con mèo…”

“Phanh bị hỏng, tôi đã cố gắng xoay đầu xe về phía mình, rõ ràng người đáng c.h.ế.t là tôi! Nhưng… nhưng cô ấy, cô ấy đã ôm lấy đầu tôi.”

“Cô ấy ôm lấy tôi… ôm lấy đầu tôi…”

Hoắc Thế Quang nói đến đây thì bắt đầu khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe không ngừng rơi lệ, cơ thể cũng liên tục run rẩy, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, không thể kìm nén được.

Khương Chi cau mày, nhìn Mạnh Lam: “Gọi bác sĩ.”

Mạnh Lam gật đầu, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ đến rất nhanh, xét cho cùng thân phận của Hoắc Thế Quang không giống với người thường. Nếu xảy ra chuyện trong bệnh viện của họ, quả thực là khó tránh khỏi trách nhiệm.

Sau khi mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đến, đã kiểm tra kỹ lưỡng cho Hoắc Thế Quang một lượt, nhìn nhau một cái rồi nói: “Anh Hoắc có thể tỉnh lại thì có nghĩa là không có gì đáng ngại, vết thương của anh ấy chủ yếu là vết thương ngoài da, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Sau khi Hoắc Thế Quang khóc xong, trông càng trở nên tê dại hơn, không có chút phản ứng nào với lời của bác sĩ.

Mạnh Lam nhìn Khương Chi, nói: “Làm phiền các vị rồi, để tôi đưa các vị ra ngoài.”

“Ngày mai là tang lễ của Triệu Cam Đường, cần tôi đến đón anh đi không?” Khương Chi đứng dậy, nhìn Hoắc Thế Quang. Những gì cần nói cô đều đã nói rồi, còn về việc anh ta có nghe hay không, ai cũng không thể nói trước được, quyền lựa chọn nằm ở chính anh ấy.

Hoắc Thế Quang lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi tự đi được.”

Khương Chi gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây.”

Khi sắp ra khỏi cửa, sau lưng cô vang lên giọng nói của Hoắc Thế Quang: “Khương Chi, cho dù cô muốn lợi dụng tôi để đối phó với Ân Đình hay là muốn tôi tiếp quản nhà họ Hoắc, ngăn chặn ý đồ của Thái Ngọc thì tôi cũng cảm ơn cô đã đến bệnh viện.”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-487.html.]

Bước chân Khương Chi hơi khựng lại, cô không nói gì, dẫn theo Mạnh Lam rời đi.

Hoắc Thế Quang quả thực là một người thông minh, chỉ là anh ta vẫn luôn không nguyện ý làm một người thông minh mà thôi.

Hoắc Thế Quang cảm ơn không phải do cô xuất phát từ “tình bạn” mà đến thăm anh ấy, mà là cô đã vì Triệu Cam Đường mà đi một chuyến tới đây.

Sau này nhà họ Hoắc có Hoắc Thế Quang, tất nhiên nhà họ Ân sẽ bị cản tay.

Nghĩ đến, ngày mai lễ tang của Triệu Cam Đường cũng sẽ không sóng yên biển lặng như vậy.

Khương Chi ngồi trên xe, nhìn hai chiếc xe đang đi theo cô qua kính chiếu hậu, chống cằm thở dài.

Hôm nay vốn muốn cưỡng chế bắt ép Hoắc Thế Quang rời đi, nhưng không nghĩ tới lại vô dụng, Thái Ngọc xám xịt rời khỏi Thanh Thị, nhất định là sẽ tính kế rất nhiều khi trở lại Cảng Thành, sau khi Hoắc Thế Quang về cũng sẽ gặp rất nhiều nan giải.

Mạnh Lam: “Bà chủ, ngày mai Ân Đình cũng sẽ đi chứ?”

Khương Chi híp nửa mắt, đáy mắt có ánh sáng lập lòe: “Ai biết được?”



Sáng sớm hôm sau.

Khương Chi thay một bộ váy dài màu đen, tóc dài xõa trên vai, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

Hôm nay cô không dẫn theo Mạnh Lam, mà một mình lái xe tới trước cổng nhà họ Dương.

Nhà họ Dương là một gia tộc giàu có ở Thanh Thị, tất nhiên chỗ ở cũng không phải là nơi bình thường, ngôi nhà rộng rãi hôm nay rất náo nhiệt, người người cầm hoa cúc trắng đi tới đi lui, tới viếng Triệu Cam Đường.

Nhà họ Triệu ở Cảng Thành và nhà họ Dương là thông gia, nếu như có thể thừa dịp này móc nối được một ít quan hệ với nhà họ Triệu thì sau này sẽ có chỗ tốt.

Huống chi, cho dù không phải vì nhà họ Triệu và nhà họ Dương, thì người tới hôm nay không phú cũng quý, tùy tiện tìm một người cũng rất có địa vị ở Thanh Thị, chỉ cần có thể hơi quen biết một chút, về sau cuộc sống cũng có thể suôn sẻ hơn rất nhiều, dù sao chính là nhiều bạn bè thì có nhiều con đường đi.

Lễ tang hôm nay, đã biến tướng trở thành một buổi quan hệ xã hội trá hình.

Lúc Khương Chi đến đã gây ra không ít xôn xao, dù sao ở đây phần lớn đều là người tham gia vào hội đấu giá lần trước ở nhà đấu giá Huy Hoàng nên Khương Chi cũng được coi là ân tình cứu mạng của bọn họ.

Một số người không hiểu tại sao tất cả mọi người lại cùng chào hỏi Khương Chi.

“Người kia là ai? Chưa từng nghe nói qua ở Thanh Thị có tiểu thư nào xinh đẹp như vậy.”

“Tìm người hỏi thăm thì sẽ biết thôi, nhìn bộ dáng thì thấy xuất thân cũng không tầm thường, nhìn nhân mạch của người ta xem!”

“...”

Khương Chi cũng không lộ ra gương mặt tươi cười với những người bắt chuyện với cô, mọi người đều biết hôm nay là lễ tang, cũng biết Khương Chi và Triệu Cam Đường là bạn thân nên cũng không dây dưa quá lâu, chào hỏi xong là đi.

Trước khi bước vào linh đường, cô cầm lấy một bó hoa cúc trắng, rũ mắt xuống.

Cô cất bước đi vào, ngẩng đầu một cái là đã thấy tấm ảnh đen trắng của Triệu Cam Đường được treo trước mặt, mi mắt Triệu Cam Đường cong cong, cười lên rất hiền lành, như lần đầu cô mới gặp cô ấy.

Một cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng Khương Chi.

Tuy rằng đã sớm biết tin cô ấy chết, nhưng không thể so sánh với cảm giác khó chịu khi nhìn tận mắt.

Khương Chi mím môi, cầm hoa cúc trắng bước tới, đặt ở trên quan tài của cô ấy, vừa muốn xoay người rời đi thì đã thấy Ân Đình và Hoắc Thế Chi cùng đi đến.

Hai người bọn họ đến lại thu hút không ít ánh mắt, dù sao quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Triệu rất hòa thuận, cùng chung một nhịp thở.

Khương Chi đứng ở bên cạnh quan tài của Triệu Cam Đường, nhìn Ân Đình với ánh mắt thâm sâu.