Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 686




Thái Ngọc giận dữ cười, chỉ vào Khương Chi nói: “Là cô? Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi sao?”

Khương Chi cười nhẹ: “Có gì mà không dám? Tôi đã làm gì sai à? Rõ ràng là nhà họ Hoắc các người lòng dạ độc ác.”

Cô nói chuyện với thái độ bình tĩnh từ tốn giống như đang tán gẫu với Thái Ngọc vậy.

Dù sao Thái Ngọc cũng là người làm chủ gia đình của nhà họ Hoắc, nghe Khương Chi chế giễu nhưng cũng không bày ra tư thế người đàn bà đanh đá chửi đổng.

Bà ta đảo mắt, nhìn về phía giường bệnh của Hoắc Thế Quang, cười lạnh nói: “Hôm nay, cô đến đây không chỉ đơn giản là để chọc tức tôi đúng chứ? Nghe nói cô và con bé Triệu Cam Đường đó rất thân thiết. Sao nào, muốn bảo Thế Quang đi gặp nó ư?”

Khương Chi nhíu mày, giọng điệu của Thái Ngọc khi nhắc đến Triệu Cam Đường lạnh lùng đến mức chỉ thiếu nghiến răng nghiến lợi.

Theo như cô biết, Triệu Cam Đường là người không tranh không giành, tính tình rất ôn hòa, ở nhà họ Hoắc cũng rất được lòng người. Không có lý do gì mà Thái Ngọc lại ghét cô ấy đến vậy, hay là...

“Hừ, Triệu Cam Đường c.h.ế.t rồi thật tốt, c.h.ế.t rồi đúng là quá tốt.”

“Lúc trước nếu không phải cô ta dẫn theo cô xông loạn lên thuyền thì làm sao cô có thể bắt Hoắc Cẩm Tư đi? Đúng là trời cao có mắt, cho cô ta c.h.ế.t đi, cũng khiến tâm trạng tôi thoải mái hơn nhiều.”

Thái Ngọc hơi hất cằm, lúc nói chuyện thì nhìn chằm chằm vào Khương Chi.

Bà ta ghét Khương Chi nên dĩ nhiên muốn nói vài lời khó nghe với cô. Tuy nhiên lời bà ta nói cũng không hoàn toàn là nói dối, bà ta thực sự hận Triệu Cam Đường, thậm chí ghét tất cả những người liên quan đến chuyện hôm đó.

Mí mắt Khương Chi hơi rủ xuống, tâm trạng có chút phức tạp.

Lúc đó vì cứu Tiểu Tông, cô thực sự có ý định lợi dụng Triệu Cam Đường, không ngờ cuối cùng lại liên lụy đến cô ấy. Sau chuyện đó, có thể tưởng tượng được thái độ của Thái Ngọc đối với Triệu Cam Đường như thế nào nhưng cô ấy lại không một lời oán trách.

Triệu Cam Đường luôn tin tưởng cô, thậm chí không hỏi một câu nghi ngờ nào.

“Nhanh chóng cút đi trước khi tôi nổi giận. Đừng bao giờ đến đây nữa, tôi cũng sẽ không cho Thế Quang đi gặp Triệu Cam Đường!”

Mặc dù Thái Ngọc có tính tình nóng nảy nhưng còn không đến mức ngu xuẩn như vậy.

Hôm nay Khương Chi đến bệnh viện chắc chắn là có sự chuẩn bị trước, nếu không cô sẽ không thể xông vào đây một cách dễ dàng như vậy, thậm chí giọng điệu nói chuyện với bà ta cũng không thay đổi chút nào. Rốt cuộc cô vẫn là người của nhà họ Thi ở thủ đô. Nếu bà ta công khai ra tay với cô ở đây thì chỉ khiến nhà họ Hoắc bị tổn hại.

Cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh vẫn khiến nhà họ Hoắc bị tổn hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể chịu đựng được biến cố lớn hơn nữa.

Tuy nhiên, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái phao cứu mạng Hoắc Cẩm Tư này. Bất kể sử dụng thủ đoạn gì, bà ta cũng phải tìm cậu nhóc trở về!

Khương Chi đột nhiên cười nhẹ, ánh mắt nhìn Thái Ngọc lộ ra chút vẻ cân nhắc.

Thái Ngọc nhíu mày, đưa mắt nhìn Hoắc Thế Quang đang nằm trên giường, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không mấy tốt đẹp.

“Hoắc Thế Quang, anh có nghe thấy không? Có vẻ như chị dâu anh rất bất mãn với Triệu Cam Đường, thậm chí không muốn anh đi gặp cô ấy lần cuối. Anh cứ nằm đó tự lừa dối bản thân như vậy, không chỉ không báo được thù mà chỉ sợ sau này cũng chỉ có thể trở thành kẻ bị nhà họ Hoắc ruồng bỏ.”

“Đến lúc đó, cho dù anh muốn báo thù cho Triệu Cam Đường thì cũng đã quá muộn rồi.”

Khương Chi nhìn Hoắc Thế Quang, giọng nói lạnh lùng.

“Cô đừng có nói lung tung! Trong vụ tai nạn xe hơi, Thế Quang bị tổn thương não. Bác sĩ nói có lẽ sẽ phải nằm mười ngày tám tháng! Hơn nữa, Triệu Cam Đường là c.h.ế.t vì tai nạn xe, báo thù cái gì?” Thái Ngọc quát lớn nhưng lông mày bà ta lại nhíu chặt hơn ai hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-486.html.]

Bà ta không sợ Hoắc Thế Quang, người luôn không quan tâm đến chuyện gì này, nhưng bà ta vẫn không muốn anh ta tỉnh dậy.

Như Khương Chi đã nói, Triệu Cam Đường bị c.h.ế.t thảm, một khi Hoắc Thế Quang tỉnh dậy, không ai biết anh ta có phát điên hay không? Anh ta có nhắm vào tài sản của nhà họ Hoắc hay không? Đến lúc đó, nhà họ Hoắc còn chỗ nào cho bọn họ ở nữa không?

Khương Chi không nói gì, chỉ nhìn Hoắc Thế Quang.

Trước đó, khi đứng bên giường bệnh quan sát, cô đã phát hiện mí mắt Hoắc Thế Quang khẽ giật, không giống như đang hôn mê. Có lẽ anh ta không muốn tỉnh dậy đối mặt với sự thật rằng Triệu Cam Đường đã c.h.ế.t nên luôn giả vờ như người chết.

Mọi người trong phòng đều đặt ánh mắt lên người Hoắc Thế Quang, chỉ trong chốc lát, đã thấy rõ ràng ngón tay Hoắc Thế Quang đang kẹp dụng cụ đo khẽ động đậy, động tác không lớn nhưng đã lọt vào mắt tất cả mọi người.

Sắc mặt Thái Ngọc thay đổi, trong lòng có hơi tức giận.

Hoắc Thế Quang này, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, lại tỉnh đúng lúc này!

Mí mắt Hoắc Thế Quang giật giật, mãi một lúc sau anh ta mới từ từ mở mắt.

Anh ta nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa trong chốc lát, như thể không tìm thấy tiêu cự, giống như một con búp bê vô tri, cho đến khi Khương Chi mở miệng: “Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng ngay cả lần gặp mặt cuối cùng anh cũng không muốn đi chứ.”

Lời này lọt vào tai Hoắc Thế Quang, lông mi anh ta lại run lên, ánh mắt đau đớn không thể diễn tả được.

Anh ta gần như không dám nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Mỗi lần nghĩ đến, trong lồng n.g.ự.c như có con kiến đang gặm nhấm, vừa ngứa vừa đau, gần như khiến anh ta phát điên. Anh ta không muốn tỉnh táo để đối mặt với những điều này nhưng tiếp tục suy sụp thì có tác dụng gì?

Nếu anh ta không đi gặp cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ đau lòng.

DTV

Vẻ mặt Thái Ngọc thay đổi, bà ta lo lắng nói: “Thế Quang à, cuối cùng em đã tỉnh rồi, chị sẽ gọi bác sĩ đến ngay!”

Hoắc Thế Quang hé đôi môi nhợt nhạt, khẽ thốt ra ba chữ: “Không cần. Tôi đã không sao rồi. Chị dâu cứ về Hồng Kông trước đi, dẫn tất cả người ngoài đi hết, không cần để lại một ai.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Thái Ngọc trở nên rất khó coi.

Bà ta biết, thời gian này việc Hoắc Thế Quang luôn hôn mê bất tỉnh đều là giả vờ. Nếu không anh ta mới vừa tỉnh lại, làm sao biết bà ta đã cài cắm rất nhiều người ở bên ngoài?

Trong lúc nhất thời, bà ta cũng không nghĩ ra nên nói gì. Dù sao anh ta đã tỉnh lại, trách nhiệm của bà ta cũng đã hoàn thành, sớm trở về Hồng Kông còn có thể sắp xếp một chút, để đến lúc Hoắc Thế Quang trở về Hồng Kông sẽ không phải ầm ĩ.

Nghĩ vậy, Thái Ngọc liền hắng giọng, dùng vẻ mặt cao ngạo nói: “Vậy chị đi trước, đợi em khỏi hẳn thì trở về Hồng Kông đi, hy vọng là bạn của em có thể đáng tin hơn chị.”

Trong câu cuối cùng của Thái Ngọc còn mang theo chút ý tứ gây xích mích ly gián. Bà ta nói xong liền dẫn theo một đám vệ sĩ rời đi.

Bà ta mới là người không muốn ở lại nơi nghèo nàn lạc hậu này, ngày thường đi dạo còn không tìm đến chỗ này.

Khương Chi tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, giọng điệu mang theo chút trêu chọc và chế giễu: “Anh cứ để bà ta đi như vậy à? Không có người chăm sóc thì anh có thể sống sót rời khỏi thành phố Thanh hay không còn khó mà nói được.”

Hoắc Thế Quang nhắm mắt lại, nói với Mạnh Lam: “Có thể nhờ anh rót cho tôi một ly nước không?”

Mạnh Lam nhìn về phía Khương Chi, thấy cô gật đầu mới quay người đi rót nước.

Hoắc Thế Quang mở mắt nhìn về phía Khương Chi, nhếch mép cười, biểu cảm như khóc như cười: “Chị của tôi cũng đến thành phố Thanh rồi. Ân Đình không có thời gian đối phó với tôi nữa.”