Không phải anh ấy châm ngòi ly gián tình cảm hai mẹ con, mà là lúc trước thái độ của Tiểu Ngự với Khương Chi thật sự là…, Hiện tại mới mấy tháng trôi qua, thái độ của cậu bé đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất, sự thân mật được thể hiện rõ trong lời nói của cậu bé.
Anh ấy rất hiểu Tiểu Ngự nên biết rằng cậu bé đã thực sự chấp nhận Khương Chi rồi.
Với chuyện này khiến anh ấy cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm khái.
Vui mừng là bởi vì sau này Tiểu Ngự sẽ không còn là đứa trẻ không cha không mẹ, chỉ là đứa nhỏ lưu lạc chỉ có thể nhặc rác để ăn nữa.
Cảm khái hay chính xác hơn là sự chua xót trong lòng. Anh ấy biết sau này anh ấy không bao giờ còn là ba Cận duy nhất mà Tiểu Ngự có thể dựa vào.
Tiểu Ngự nghe thấy Cận Phong Sa nói thì có chút uể oải mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Trước đây là do con luôn làm mẹ tức giận nhưng mà mẹ chưa từng trách mắng con. Dù con có nói cái gì thì mẹ cũng đều đồng ý. Mẹ còn vì con… Thiếu chút nữa sẽ bị chết.”
Mỗi khi nghĩ đến điều này, vành mắt của Tiểu Ngự lại có chút nóng lên.
Cậu bé cảm thấy trên thế giới này không có người nào giống mẹ cậu. Vì cứu cậu mà không màng đến tính mạng của mình.
“Mẹ thực sự đối con rất tốt. Con biết, mẹ bởi vì con nên mới cứu ba ra. Ba Cận, sau này ba không được làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nếu không lần sau con không có cách nào để xin mẹ cứu ba nữa.”
Tiểu Ngự vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cận Phong Sa một cái.
Cận Phong Sa cười khổ một tiếng, rồi nghiêm túc gật đầu: “Con yên tâm đi, ba biết.”
Khi hai người thì thầm nói chuyện thì Hồ Vĩnh Chí cũng nói chuyện với Khương Chi về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Tôi đã viết thư cho ba người bạn, có hai người xác nhận họ sẽ đến cửa hàng đề giúp đỡ, còn người còn lại thì không hồi âm. Nhưng mà có hai người cũng có thể giảm bớt vấn đề thiếu nhân lực rồi. Đến lúc đó tôi cũng có thể rảnh rỗi chạy ra ngoài nhiều hơn để thu mua chút hàng hoá về rồi.”
Hồ Vĩnh Chí lấy chuyện kinh doanh trong cửa hàng là ưu tiên hàng đầu nên đương nhiên anh ấy sẽ luôn suy nghĩ cho việc kinh doanh của cửa hàng.
Lúc trước còn ở trên “giang hồ” thì anh ấy có không ít bạn bè nhưng người vừa có năng lực lại có tính tình tốt, chịu an ổn làm nhân viên ở trong quán thì lại không có nhiều người. Anh ấy muốn tìm những người có nhân cách tốt và có thể thích ứng với cuộc sống kiểu như vậy.
Khương Chi gật đầu, cũng không có yêu cầu đặc biệt gì đối với việc Hồ Vĩnh Chí nên tuyển người như thế nào. Cô chỉ vào Cận Phong Sa đang ngồi cách đó không xa nói: “Sau này anh ấy sẽ ở lại nơi này, anh có thể chỉ dạy cho anh ấy nhiều một chút.”
Hồ Vĩnh Chí khẽ gật đầu, cười nói: “Tôi biết bà chủ sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa anh ấy đến đây. Nhưng mà, không phải nói là anh ấy phải ngồi tù ba bốn năm sao? Có phải lại xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Khương Chi vừa định nói thì nhìn thấy Mạnh Lam đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.
“Bà chủ, Hoắc Thế Quang với Triệu Cam Đường đã xảy ra chuyện rồi.”
Khương Chi khẽ mím môi, đôi tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt lại.
Cô không quan tâm Hoắc Thế Quang xảy ra chuyện gì. Mối quan hệ giữa cô với nhà họ Hoắc trên cơ bản là không thể hòa giải được, nhưng Triệu Cam Đường thì khác. Cô ấy là người bạn thực sự của cô kể từ khi cô bước vào thế giới này.
Nếu có thể, cô thật sự không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện.
Khương Chi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, rời khỏi cửa hàng đồ cổ với Mạnh Lam.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Chi nhíu mày, giọng nói có phần tức giận.
Mặc dù đoán được Ân Đình không động thủ với cô là vì có việc quan trọng, nhưng không ngờ hắn ta đã bị đánh thành bộ dạng đó rồi mà vẫn có thể ra tay với Hoắc Thế Quang. Đây là cố ý muốn nuốt chửng nhà họ Hoắc.
Mạnh Lam nói: “Hôm chúng ta trở về trấn Đại Danh, Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường trên đường đến sân bay đã gặp tai nạn xe hơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-484.html.]
“Tai nạn xe hơi?” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Chi trầm xuống, ánh mắt chợt lạnh lẽo.
Cô hơi trấn tĩnh lại, hỏi: “Người thì sao? Thế nào rồi?”
Mạnh Lam nín thở, nhìn Khương Chi không biết nên mở miệng như thế nào.
Khương Chi nhắm mắt lại, bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại, khớp ngón tay ẩn hiện màu trắng: “ Triệu Cam Đường, c.h.ế.t rồi sao?”
Cô không ngốc, Mạnh Lam nói chuyện ngập ngừng như vậy, đương nhiên là vì biết rõ người cô đang hỏi là ai. Mọi chuyện vẫn đi theo hướng không thể kiểm soát được, Ân Đình hao hết tâm sức đối phó với Hoắc Thế Quang, cuối cùng người c.h.ế.t lại là Triệu Cam Đường.
Mạnh Lam đắn đo một lúc, phát hiện ra mình không biết nói sao cho khéo léo bèn nói thẳng: “Vào đêm xảy ra tai nạn, xe cứu thương còn chưa đến thì Triệu Cam Đường đã chết. Hoắc Thế Quang được cứu nhưng cho đến giờ vẫn hôn mê, nhà họ Hoắc đã phái người đến rồi.”
Khương Chi im lặng rất lâu, sau đó nói: “Thi thể của Triệu Cam Đường ở đâu?”
Mạnh Lam nói: “Ở nhà họ Dương, người nhà họ Triệu cũng đã đến, chuẩn bị tổ chức tang lễ ở thành phố Thanh. Ân Đình cũng sẽ tham dự.”
Mí mắt Khương Chi hơi rủ xuống, nghĩ đến Triệu Cam Đường thì trong lòng chua xót. Người tốt không sống được lâu, câu này quả thật có chút đạo lý.
Cô ngẩng đầu, đưa tay vén tóc mai lên tai, giọng nói có phần lạnh lùng cất lên: “Tang lễ tổ chức khi nào?”
“Là ngày mai.”
Khương Chi gật đầu lại hỏi: “Hoắc Thế Quang đang ở bệnh viện nào?”
Mạnh Lam nhìn thấy Khương Chi có vẻ hơi lạnh lùng, vội vàng kể lại cho cô tất cả những gì anh ấy nghe được từ đàn em đang theo dõi.
Khương Chi khẽ nhướng mi, môi đỏ khẽ hé mở: “Dẫn người theo, đến bệnh viện với tôi.”
Tình trạng của Hoắc Thế Quang phải nhìn tận mắt mới biết được, mà người nhà họ Hoắc đến là ai không cần nói cũng biết. Hiện tại ở nhà họ Hoắc ngoại trừ người làm chủ gia đình là Thái Ngọc thì cũng không còn ai khác có thể dùng được. Nếu bà ta nhìn thấy cô đến bệnh viện, nói không chừng sẽ phát điên.
Cô không sợ người phụ nữ này phát điên, chỉ sợ lãng phí thời gian.
Triệu Cam Đường c.h.ế.t vì Hoắc Thế Quang. Anh ta thì sao, nhặt lại được cái mạng, nằm thoải mái trong bệnh viện. Ngày mai Triệu Cam Đường sẽ được đưa đi an táng, anh ta cứ nằm như vậy. Cả đời này hai người sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau.
Hơn nữa, Ân Đình là người độc ác. Nếu Hoắc Thế Quang không tỉnh lại, không biết hắn ta có mua chuộc bác sĩ hạ độc hay không?
Thái Ngọc sẽ cứu Hoắc Thế Quang sao?
DTV
Câu trả lời chắc chắn là không.
Bà ta có thể sẽ không cố tình hại Hoắc Thế Quang nhưng trở ngại lớn nhất ngăn cản đứa con của bà ta hiện đang nằm trên giường như một người chết, không còn cản trở bà ta được nữa. Đây là một chuyện tốt rơi từ trên trời xuống, sao bà ta lại quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của Hoắc Thế Quang chứ?
Là một người bạn, cô muốn làm một việc cuối cùng cho Triệu Cam Đường, đó là khiến Hoắc Thế Quang đi gặp cô ấy một lần.
Hơn nữa, Hoắc Thế Quang tỉnh lại cũng có lợi cho cô.
Thái Ngọc vì con mình mà hận không thể lấy Tiểu Tông để đền mạng, sau này nếu nắm quyền trong nhà họ Hoắc, chỉ sợ lại xảy ra nhiều chuyện vặt vãnh. Hoắc Thế Quang thì khác, người này tương đối chính nghĩa, sẽ không vì những mối thù riêng này mà kết thù với cô.
Mặt khác, Ân Đình cũng đang lăm le cô như Hổ rình mồi.
Nếu Hoắc Thế Quang tỉnh lại, nắm quyền nhà họ Hoắc thì đối với nhà họ Ân cũng là một gánh nặng và mối đe dọa rất lớn. Giữa hai người bọn họ có mạng sống của Triệu Cam Đường xen vào thì chắc chắn sẽ không đội trời chung.