Tiểu Ngự ngồi trên xe, nghe được những lời này thì tức giận trợn tròn mắt, cậu bé nhanh chóng muốn mở cửa xe.
Khương Chi cau mày, kéo cậu bé lại, lắc đầu, sau đó ánh mắt liếc nhìn về phía Mạnh Lam, mà Mạnh Lam cũng chẳng làm gì, chỉ đứng bên cạnh Lý Đông, đã dọa hắn ta sợ đến mức vừa bò vừa chạy mất.
Lý Đông vừa rời đi, những người dân xung quanh thấy Mạnh Lam không phải người dễ trêu vào, lại nhìn chiếc xe đậu ở cách đó không xa, quay sang nhìn nhau, dù sao mấy người này nhìn thế nào cũng không phải người dễ đụng vào, bọn họ đứng nhìn cuộc vui thì được, chứ dây vào thì không dây vào được.
Khương Chi nhìn xe của Thôi Tử Tiện qua kính chiếu hậu, sau đó nói với Mạnh Lam: “Cậu đi nói với anh ta một câu, tôi dẫn Tiểu Ngự vào trong.”
Mạnh Lam gật đầu.
Tiểu Ngự vừa xuống xe, liền chạy nhanh đến trước cổng, dùng sức vỗ mạnh vào cổng, gân cổ lên nói: “Lão Cận! Lão Cận! Ba nhanh mở cửa đi! Con đến thăm ba này! Lão Cận?!”
Giọng nói của cậu bé cũng không hề nhỏ, chẳng bao lâu sau, Khương Chi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trong sân.
Cận Phong Sa mở cửa, nhìn Khương Chi và Tiểu Ngự đứng bên ngoài, trên mặt cố nặn ra một nụ cười: “Hai người đến rồi.”
Khương Chi nhìn thoáng qua khoảng sân bừa bộn bên trong nhà anh ấy, bên trong còn có rất nhiều lá rau thôi, dường như cuộc sống ổn định mà Cận Phong Sa mong muốn cũng không hề tồn tại, mặc dù anh ấy đã rửa sạch tên tuổi tội phạm của mình, nhưng cái mác tội phạm của anh ấy đã trở thành ấn tượng cố định trong mắt mọi người, sau này anh ấy chắc chắn phải sống cuộc sống bị mọi người xa lánh.
“Lão Cận, ba thật sự là Lão Cận!” Tiểu Ngự kinh ngạc và vui vẻ ôm chặt lấy chân Cận Phong Sa.
Cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn kháu khỉnh tràn đầy sự vui mừng, khiến Cận Phong Sa nhìn mà thấy xót xa, anh ấy bế bổng Tiểu Ngự lên, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Ba đã ra ngoài rồi, không sao đâu, cảm ơn con.”
Khương Chi ngẩng đầu, liếc nhìn Cận Phong Sa nhưng cũng không nói gì, cô đi sang một bên để anh ấy và Tiểu Ngự nói lời chào tạm biệt.
Khoảng hai mươi phút sau, Cận Phong Sa ôm Tiểu Ngự đi tới, nói nhỏ: “Khương Chi, cảm ơn cô.”
Khương Chi ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn Tiểu Ngự nước mắt lưng tròng thì đôi môi hơi mím lại, ánh mắt bình thản nhìn Cận Phong Sa: “Không cần phải cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì anh hãy cảm ơn chính bản thân mình, nếu không phải lúc trước anh cứu Tiểu Ngự thì cũng không đến lượt tôi cứu anh”.
Giống như trong cuốn tiểu thuyết gốc, cuối cùng Cận Phong Sa chỉ có thể đền mạng mà thôi.
Do vậy, cho tới thời điểm hiện tại thì đều là Cận Phong Sa đang tự cứu chính mình.
DTV
Cận Phong Sa không biết trả lời thế nào, anh ấy đặt Tiểu Ngự xuống, đưa tay lau nước mắt: “Tiểu Ngự nói, hôm nay hai người sẽ tới Bắc Kinh, hẳn là cũng sắp tới giờ rồi đúng không? Đừng trì hoãn nữa, hai người mau đi đi.”
Mặc dù anh ấy không muốn chia tay, nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài, níu kéo cũng không có tác dụng gì, chi bằng buông tay thì hơn.
Tiểu Ngự hít hít nước mũi, duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, nói theo: “Đi thôi mẹ.”
Khương Chi khẽ nhướn mày, tò mò liếc nhìn Tiểu Ngự, nếu như là trước kia, hẳn là cậu bé đã tức giận lâu rồi, giãy nảy lên không muốn rời xa Cận Phong Sa, nhìn bộ dáng này của cậu nhóc thì hẳn là đã thay đổi rồi, thời gian thực sự là vũ khí sắc bén khiến con người ta trưởng thành.
“Nhóc con, phải nghe lời mẹ con, về sau cha rảnh thì sẽ đến thăm con.” Cận Phong Sa cười nói.
Có điều, lời này cũng chỉ nói suông thôi, hiện giờ anh ấy đang sống dưới lớp bùn, căn bản không thể thoát khỏi xiềng xích xung quanh, không còn là nhân viên kỹ thuật, có công việc ổn định trong xưởng luyện thép như ngày xưa nữa.
Anh ấy không biết bản thân còn có cơ hội đến Bắc Kinh, có cơ hội gặp lại nhóc con này nữa không.
Nhưng anh ấy không muốn khiến cho Tiểu Ngự lo lắng, muốn nói mấy lời dỗ cho cậu bé vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-482.html.]
Tiểu Ngự nghiêm túc gật đầu, giọng như ông cụ non: “Lão Cận, cha đừng từ bỏ, cố gắng tìm một công việc tốt, tiết kiệm tiền, có thể cưới một cô gái xinh đẹp, sinh mấy đứa bé, đến lúc cha kết hôn, con chắc chắn sẽ đến”.
Cậu bé vỗ n.g.ự.c thật mạnh, khuôn mặt nghiêm túc khiến Cận Phương Sa lại cười chảy nước mắt.
Anh ấy nghĩ đời này may mắn lớn nhất chính là lúc đó đã cứu đứa nhỏ gầy yếu đang lục thùng rác.
“Mẹ, chúng ta đi thôi, lão Cận nói ông ấy vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa xong đâu.” Tiểu Ngự lắc lắc tay Khương Chi, cười toe toét, mặc dù cậu bé sắp đi Bắc Kinh, nhưng Cận Phong Sa có thể ra khỏi tù đã khiến cậu bé rất vui vẻ.
Cậu bé cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ tốt.
Khương Chi gật đầu, vỗ nhẹ phía sau gáy Tiểu Ngự: “Con lên xe trước chờ mẹ, mẹ có mấy câu muốn nói với cha con.”
Tiểu Ngự nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn Cận Phong Sa, gật đầu rồi nhảy nhót chạy đi.
Cận Phong Sa một mình đối diện với Khương Chi thì có hơi căng thẳng, ngón tay rụt lại, cổ họng lên xuống: “Cô có chuyện gì cứ nói đi, tôi nghe đây”.
Anh ấy biết Khương Chi vô cùng chướng mắt với phong cách làm việc của mình, giờ đây lại còn khiến bản thân bị tống vào trong tù, nếu không có cô thì anh ấy cũng không thể đứng đây nói chuyện như vậy, nên việc anh ấy phải chịu vài câu phê bình cũng là đáng thôi.
Nghe nói cô đã tốn không ít tiền vào chuyện của anh ấy… Nghĩ đến đây, cổ họng Cận Phong Sa lại lên xuống, nói nhỏ: “Cô yên tâm, tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền cô đã bỏ ra để cứu tôi.”
Khương Chi nhíu mày.
Cô đối diện với ánh mắt của Cận Phong Sa, môi đỏ mím lại.
Ánh mắt của Cận Phong Sa vẫn sạch sẽ trong vắt, giọng nói chân thành tha thiết giống như lúc trước, mặc dù “tai nạn” này đã bào mòn hết các góc cạnh trên người anh ấy, thậm chí khiến anh ấy trở nên suy sụp, nhưng tấm lòng chân thành vẫn không thay đổi, đây cũng là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp.
Khương Chi xoa huyệt thái dương: “Muốn trả nợ thì làm việc cho tôi đi.”
Cận Phong Sa ngây người, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Anh ấy biết Khương Chi nói vậy là để giúp mình, nhưng có lẽ do lòng tự trọng quấy phá mà anh ấy cảm thấy hết lần này đến lần khác nhận sự giúp đỡ của cô có hơi … Không thoải mái? Cảm giác này không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy giống như bản thân anh không thể “đứng” dậy nổi.
“Hiện giờ, tôi rất bận, cần có người giúp đỡ, nhân phẩm và năng lực của anh không cần phải bàn, tiểu Ngự cũng rất lo cho cuộc sống của anh, trước mắt, với cái danh tiếng hiện giờ, anh muốn tìm công việc tốt là rất khó, làm thuê cho tôi là lựa chọn tốt nhất.”
Khương Chi bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại cho Cận Phong Sa.
Cuộc sống ở trong thôn của anh ấy chắc chắn sẽ không mấy thuận lợi, cho dù anh ấy làm ruộng cũng không thoát khỏi nguy cơ bị Lý Đông, thậm chí là một số người dân trong thôn phá hoại, nếu ở lại đây hứng chịu cơn bão không biết bao giờ sẽ xảy ra thì chi bằng tìm đường khác.
Vốn dĩ cô không muốn quản chuyện của anh ấy, nhưng tóm lại Cận Phong Sa cũng có chút điểm sáng, lại là một nhân viên kỹ thuật, cứ để mai một ở trong thôn không khỏi quá lãng phí, không nói đến Tiểu Ngự thì anh ấy đúng là một nhân viên có thể chịu đựng cực khổ.
Cận Phong Sa đối diện với ánh mắt của Khương Chi thì lặng lẽ tránh đi.
Lý trí của anh ấy nói rằng anh ấy nên chấp nhận lời đề nghị và ý tốt của Khương Chi, nhưng trái tim lại khiến anh ấy im lặng, không nói nên lời.
Khương Chi nhìn đồng hồ, thản nhiên: “Anh có thể suy nghĩ cho kỹ, nhưng mà, tôi đến Bắc Kinh để kết hôn, sau này không biết bao giờ mới quay trở lại, cho dù tôi về thì cũng sẽ không đến nữa.”