Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 680




Điền Hoán Mai nghe thấy lời nói của Giang Đức Hải, trong lòng nhất thời vừa tức giận vừa nóng vội, nhưng bà ấy cũng biết lúc này mình không thể nói gì khác, mắc công chọc Khương Chi không vui, sau này không quan tâm đến thôn của bọn họ nữa, như vậy mới thật sự là tổn thất lớn.

Khương Chi có chút ngạc nhiên nhìn Giang Đức Hải, vị bí thư thôn này thật sự không tồi.

“Chú Đức Hải, giúp đỡ người dân trong thôn chỉ là một mặt, cháu cũng không tin tưởng người nào khác, chỉ có thể nhờ cậy chú chuyện này mà thôi.” Khương Chi cũng không phản bác cách nói cô muốn giúp người dân trong thôn của ông ấy, dù sao việc này chỉ có thể nhờ người khác làm, thật sự đúng là giúp đỡ bọn họ theo một cách khác.

Khương Chi nói xong, thấy Giang Đức Hải còn đang do dự, liền cười nói: “Nếu như chú Đức Hải cảm thấy người trong thôn đang chiếm lợi ích của cháu, vậy thì làm phiền chú giúp đỡ cháu chăm sóc cây ăn trái trên núi nhiều hơn.”

Nghe thấy Khương Chi nói như vậy, Giang Đức Hải gật đầu, trịnh trọng nói: “Cháu gái, cháu yên tâm đi.”

Khương Chi và Khương Đức Hải thỏa thuận xong tiền lương của các nhân viên trông coi rừng, lại đưa thêm 300 đồng cho ông ấy để nhờ giúp đỡ thu hoạch đặc sản trên rừng, sau khi thu hoạch xong thì giao cho A Đạt. Đợi sau khi bọn họ bàn bạc xong thì cũng đã là buổi trưa rồi, Điền Hoán Mai mời cô đến nhà ăn trưa, cô cũng không từ chối.

Giờ nghỉ trưa, Khương Dược Tiến vui vẻ xách cặp trở về.

Điền Hoán Mai sửng sốt, cau mày nói: “Tên nhóc thối này, con trốn học à?”

Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, lúc này mới là buổi trưa, bình thường đều đi học đến tối mới về, đây không phải là đang trốn học sao?

Khương Dược Tiến vứt cặp sách sang một bên, ngẩng đầu lên nói: “Bà nội, hôm nay bọn con được nghỉ, không phải trốn học!”

“Nghỉ? Không phải ngày lễ ngày tết gì, nghỉ gì chứ? Tên nhóc thối này, đã bắt đầu học cách nói dối rồi? Cháu xem bà có đánh cháu không!” Điền Hoán Mai không tin, cởi tạp dề ra chuẩn bị kéo Khương Dược Tiến quay lại trường học.

Sắc mặt của bà ấy có chút khó coi, dù sao bà ấy cũng chưa từng được đến trường, cho nên hy vọng cháu trai của mình có thể học hành chăm chỉ, quang tông diệu tổ (*khiến ông bà tổ tiên nở mày nở mặt)

Khương Dược Tiến nghe vậy thì co rụt lại, vội vàng trốn sang một bên, khi nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Ngự lập tức sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trốn đến sau lưng Khương Chi, gân cổ lên nói: “Dì Sơn Chi, dì nhanh nói cho bà nội cháu biết đi ạ, chúng cháu thật sự được nghỉ!”

“Cháu còn dám nói dối?!” Điền Hoán Mai tức giận cực kỳ, nhưng cũng dám đi đến kéo Khưng Dược Tiến.

“Sao mẹ tôi biết được cậu có nói dối hay không chứ!” Tiểu Ngự trợn mắt nhìn Khương Dược Tiến, cậu bé vẫn luôn không thích mấy đứa trẻ trong thôn, cũng chỉ có em út của cậu mới đồng ý chơi với đám trẻ đó.

Khương Dược Tiến lo lắng suýt khóc, vội vàng nói: “Dì Sơn Chi, là dì đã chi tiền để xây dựng lại trường tiểu học trong thôn mà, hiện tại trường học đang bắt đầu quy hoạch nên mới cho chúng con nghỉ hai ngày, sau đó sẽ tìm địa điểm để dạy học tạm thời! Đây là thật đó!”

Điền Hoán Mai nghe vậy thì trợn mắt kinh ngạc nói: “Xây dựng trường tiểu học trong thôn sao?”

Bàn tay bà ấy run run, dự án xây dựng một trường học là một khái niệm như thế nào? Dù sao đối với những người nông dân quanh năm suốt tháng như bọn họ mà nói thì đây là một chuyện lớn.

Điều quan trọng nhất là việc xây dựng tiểu học thực sự là một chuyện tốt đối với các làng ở lân cận.

Điền Hoán Mai vội vàng nhìn về phía Khương Chi, hỏi: “Cháu gái, là thật sao? Những gì Dược Tiến nói là thật à?”

Khương Chi gật đầu, lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Khương Dược Tiến.

Khương Dược Tiến vui vẻ nhảy nhót, nhận lấy kẹo rồi chạy đi chia với bạn bè.

Tiểu Ngự bĩu môi, đưa tay về phía Khương Chi, ý tứ rất rõ ràng.

Khương Chi bật cười, nhét kẹo vào trong tay của Tiểu Ngự, thằng bé nhảy khỏi ghế rồi chạy đi tìm Khương Dược Tiến.

Điền Hoán Mai ngồi xuống bên cạnh Khương Chi, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía cô, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cháu gái, cháu thật sự bằng lòng xây dựng trường tiểu học cho thôn chúng ta sao? Mua bàn ghế mới, bảng đen mới, sách vở mới?”

DTV

Khương Chi gật đầu: “Là thật.”

Điền Hoán Mai vui mừng suýt chút khóc, bà ấy nắm lấy tay của Khương Chi, cảm động đến rơi nước mắt: “Cháu à, Khương Chi à, thím thật sự cảm ơn cháu, thím thay mặt đám trẻ cảm ơn cháu, cháu thực sự đã cống hiến rất lớn cho thôn của chúng ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-480.html.]

Khương Chi lắc đầu, không cùng Điền Hoán Mai thảo luận về đề tài này.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô lái xe đưa Tiểu Ngự quay trở lại trấn Đại Minh.

……

Trấn Đại Minh.

Lúc Khương Chi về đến nơi, Mạnh Lam vẫn chưa trở về từ huyện Thấm, cũng không biết chuyện của Cận Phong Sa thế nào rồi.

Cô cô nghỉ ngơi và viết bản thảo cả một buổi trưa ở trong nhà xuất bản, ngoài bộ 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》, thì kịch bản《 Hoàn Châu cách cách 》cũng viết gần xong rồi, cô vẫn luôn bận đến tối khi Mạnh Lam quay về.

Dáng vẻ Mạnh Lam mệt mỏi bước vào trong nhà, Tiểu Ngự nhìn thấy thì vội vàng chạy đến ôm lấy chân anh ấy, ngọt ngào nói: “Chú Mạnh, chú Mạnh, chú đã vất vả rồi, cháu giúp chú bóp chân nhé, chú có thấy mệt không? Cháu đi rót cho chú cốc nước nhé?”

Nói thì nói như vậy, nhưng Tiểu Ngự lại không hề nhúc nhích, đôi mắt đen to sáng ngời nhìn chằm chằm Mạnh Lam.

Mặc dù cậu bé không mở miệng hỏi chuyện của Cận Phong Sa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, biết Mạnh Lam đến huyện Thấm để giải quyết chuyện của Cận Phong Sa, thấy anh ấy trở về lập tức nói lời hay.

Khoé miệng Mạnh Lam giật giật, không để ý đến thằng bé, ngược lại nhìn về phía Khương Chi nói: “Bà chủ, chuyện của Cận Phong Sa đã giải quyết xong rồi.”

Khương Chi gật đầu: “Anh ấy đã ra tù rồi?”

“Vâng, vụ án của Dư Hồng Mai đã được mang ra xét xử lại lần nữa, Cận Giai Giai đã khai báo rõ tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng coi như xóa bỏ mọi tội danh trên người Cận Phong Sa, chiều nay sau khi phiên tòa tái thẩm trong thì đã được thả ra rồi.”

“Sau đó anh ấy quay trở về nhà máy thép để thu dọn đồ đạc, nói sẽ quay trở lại Lan Hương.”

Khương Chi gật đầu, không hỏi lại.

Cô vốn muốn giúp đỡ Cận Phong Sa, nhưng xét thấy thái độ muốn tránh xa toàn thế giới của anh ấy thì chỉ e sau này anh ấy sẽ sống ở Lan Hương cả đời, với loại người không có chí tiến thủ này, cho dù cô có giúp đỡ thế nào cũng không có tác dụng gì.

Mà sự giúp đỡ từ đầu đến cuối, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để Cận Phong Sa trả ơn lại.

Mọi việc cô làm đều là bởi vì Tiểu Ngự, cũng chính là lòng tốt của việc lúc trước Cận Phong Sa đã cứu cậu bé.

“Mẹ, lúc chúng ta quay về Bắc Kinh, có thể để con ghé thăm Lão Cận một chút được không?” Tiểu Ngự xin xỏ nhìn về phía Khương Chi, nói xong, lại sợ cô tức giận, liền nói: “Con chỉ muốn chào từ biệt với ông ấy thôi, sau này con sẽ tìm một người vợ cho ông ấy, để ông ấy có một cuộc sống tốt.”

Khương Chi cười khẽ, liếc nhìn thằng bé một cái, nói: “Con đi đâu tìm vợ cho anh ta?”

Tiểu Ngự nghe vậy, có chút buồn rầu nghiêng đầu.

Khương Chi nói: “Chuyện hôn nhân của anh ấy không cần con phải lo, nhưng vẫn có thể đi nói lời chào từ biệt.”

Nếu lúc ở trong ngục giam Cận Phong Sa đã lên tiếng hứa sẽ cưới Cận Giai Giai thì anh ấy chắc chắn sẽ không nuốt lời, đợi sau này Cận Giai Giai ra tù rồi, hai người họ nhất định sẽ kết hôn, Tiểu Ngự cũng không cần phải lo lắng chuyện tìm vợ cho anh ấy nữa.

“Tạm biệt, tạm biệt!” Tiểu Ngự gật đầu như giã tỏi.

Sau này cậu bé muốn sống với cha mẹ ruột của mình, cho nên phải dặn dò Lão Cận thêm mấy câu, giúp ông ấy tìm một người vợ xinh đẹp, sinh mấy đứa trẻ, nếu không sau này ông ấy mất thì ai sẽ mua quan tài cho ông ấy chứ?

Sau này liệu cậu bé có thể đứng ra mua quan tài cho Lão Cận không?

Tiểu Ngự chìm vào suy nghĩ.