Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 68




Hơn nữa Khương Chi Tử chỉ đến thị trấn một chuyến thì vác bao lớn bao nhỏ về nhà, trở về còn mua thịt, mua thức ăn, nếu nói cô ta không có tiền thì ai mà tin?

Vậy tiền của cô ta ở đâu mà ra?

Trước đây Khương Chi Tử có bề ngoài xinh đẹp, người trong thôn cũng biết rất rõ, tuy bây giờ cô ta đã gầy gò làm mất đi vẻ đẹp ban đầu nhưng rốt cuộc thì nhan sắc vẫn còn đó, chắc chắn có người làm công ăn lương của nhà nước đã xem trọng cô ta, mới chu cấp cho cô ta.

Khương Quế Phân nghĩ như vậy, trên mặt bà ta cũng lộ vẻ ghen ghét nhưng lập tức nở nụ cười nham hiểm.

Bà ta vẫn còn ghi thù chuyện trên xe bò hôm nay, chắc chắn bà ta phải tuyên truyền chuyện xấu của Khương Chi Tử này mới được.

Vừa suy nghĩ xong, bà ta đã nhìn thấy Khương Chi bưng một cái bát có màu sắc bóng loáng, trong đó là thịt kho nóng hôi hổi, đi đến sát vách. Ánh mắt của Khương Quế Phân bị thu hút bởi thịt kho, trong thoáng chốc bà ta còn chưa chú ý đến cái vá lớn trong tay Khương Chi.

Mặt mày Khương Chi lạnh lùng, đẩy cửa sân nhà sát vách ra, bước vào.

Khương Vượng trông mong nhìn thịt trong tay cô, Khương Quế Phân thì lộ vẻ mặt vui cười, nhiệt tình nói: “Chi Tử à, đều nói bà con xa không bằng xóm láng giềng gần, sao cháu phải khách sáo như vậy? Nấu thịt xong còn đưa đến đây, thím nói mà, cháu là một người tốt.”

Trong lúc nói chuyện, tròng mắt như muốn lồi ra của bà ta nhìn chằm chằm vào bát thịt trong tay Khương Chi mà không hề chớp mắt, bà ta hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Khương Chi.

Vẻ mặt Khương Chi không hề có biểu cảm gì, cô dùng cái vá chỉ thẳng vào Khương Quế Phân: “Thím vừa mới nói gì? Lặp lại một lần đi!”

Kiểu nhà cũ kỹ này cách âm rất kém, Khương Chi có thể nghe Khương Quế Phân chửi rủa không sót một chữ nào.”

Tuy thanh danh của cô rất tệ nhưng cô muốn cải thiện tình trạng này, mà không phải để thanh danh thối kia khiến cô phải gặp họa liên tiếp, từ đó càng trở nên nát bét hơn, thế nhưng Khương Quế Phân này chỉ vì sảng khoái nhất thời mà mang đến vô vàn phiền phức.

Tuy cô không quan tâm những lời này nhưng không thể để chúng truyền vào tai Đản Tử.

Khương Quế Phân bị dáng vẻ lạnh lùng, ác liệt này của Khương Chi dọa sợ, bà ta giật mình, lắp bắp nói: “Cái… Cái gì? Tôi không biết cô nói gì”

Khương Chi bước lên mấy bước, dùng cái vá đập mạnh vào mặt Khương Quế Phân, trong mắt cô vô cùng tàn khốc, kèm sự quyết tâm, nói: “Thím còn nói hươu nói vượn thì tôi lập tức xé cái miệng của thím ra. Tùy ý nói xấu, bôi nhọ thanh danh của người ta cũng phải vào tù, thím hiểu chưa?”

Khương Chi dừng lại một lát, lại nói: “Tốt xấu gì tôi cũng từng là học sinh cấp ba, tôi kiếm được ít tiền thì đã thế nào?”

Khương Quế Phân bị đánh cho choáng váng, bà ta bụm mặt, cũng không còn lòng dạ để ý đến cảm giác dính dính trên mặt mình, bà ta sợ hãi nhìn Khương Chi.

Đây thật sự là Khương Chi Tử ngồi ăn chờ c.h.ế.t kia sao?

Khương Chi không để ý đến bà ta, chỉ bưng bát thịt quay về nhà mình.

Thôn Khương Gia chỉ lớn bất nhiêu, chuyện ồn ào họ gây ra cũng không nhỏ, không ít người đã nằm sấp ngoài sân nhà Khương Quế Phân, lén xem náo nhiệt, khi thấy Khương Chi Tử thật sự dám ra tay thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng bà Tú phải ra ngoài đuổi mọi người đi, lôi Khương Quế Phân vào nhà.

Khương Chi mặc kệ những người khác suy nghĩ thế nào, cô bưng đồ ăn của mình về nhà, ăn cơm tối với Đản Tử trong ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày.

Mỗi người một bát cơm trắng bóng loáng, một bát lớn thịt kho màu đỏ sậm, thịt nạc nhưng không khô, mỡ mà không ngấy, ngoài ra còn có một bát dưa leo đập dập trộn với sốt tỏi, mùi thơm tươi mát xộc vào mũi, bữa tối thế này vô cùng phong phú.

Đản Tử là đứa bé thèm ăn, trước đây được ăn cơm thì hai mắt như tỏa sáng nhưng hôm nay trông cậu bé hơi buồn rầu.