Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 677




Cận Phong Sa nhìn Cận Giai Giai trước mắt, một tia ảm đạm hiện lên trong đôi mắt, khóe mắt nhìn thấy Khương Chi bên cạnh, có một cảm giác vi diệu khó có thể nói rõ dâng lên trong lòng, nhưng anh ấy vẫn nói: “Là thật.”

Cận Giai Giai không nhịn được mà mừng rỡ, khi cai ngục đi đến, cô ấy nói: “Cận Phong Sa không phải là người g.i.ế.c Dư Hồng Mai, là tôi, là tôi đã g.i.ế.c cô ta, mấy anh nhất định phải thả anh ấy ra, bắt tôi lại đi.”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, không còn quan tâm mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào nữa, rời khỏi nhà tù.

Mạnh Lam đang ôm Tiểu Ngự chờ bên ngoài nhà tù.

Tiểu Ngự vừa nhìn thấy Khương Chi liền đưa tay ra muốn cô ôm, Khương Chi ôm lấy Tiểu Ngự, nghe cậu bé nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Mẹ ơi, khi nào lão Cận sẽ ra ngoài vậy?”

Khương Chi liếc mắt nhìn Tiểu Ngự rồi ôm cậu bé vào trong xe.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, Cận Phong Sa hẳn có thể sớm ra ngoài, nhìn chung hôm nay tương đối thuận lợi.

Lúc Mạnh Lam lái xe về đến trấn Đại Danh, thì đã là buổi chiều.

Khương Chi dỗ Tiểu Ngự ngủ trước, rồi nhờ Mạnh Lam trông chừng, còn mình thì đến nhà khách nơi Thôi Tử Tiện ở.

Chuyện ở trấn Đại Danh đã được giải quyết gần xong rồi, chờ đến khi vụ án của Cận Phong Sa được giải quyết xong, cô sẽ dẫn Tiểu Ngự về Bắc Kinh, đám cưới vào đầu tháng, phải trở về sớm vài ngày chuẩn bị.

Còn “quả bom” Thôi Tử Tiện này, nhất định phải dẫn về cho Trần Bán Tiên xem.

Nếu có thể đưa anh ấy trở về an toàn, vậy thì mọi chuyện dễ nói, còn nếu không…

Hai mắt Khương Chi tối sầm lại, cô không muốn dùng bất cứ thủ đoạn bạo lực nào, nhưng nếu sự tồn tại của Thôi Tử Tiện là một mối đe dọa, vậy thì không thể trách cô được. Khi cần thiết thì phải dùng thủ đoạn cần thiết, hiện tại mọi việc đã yên ổn và đi vào quỹ đạo, không cần có thêm sóng gió gì nữa.

Nhà khách.

Khương Chi ngồi ở dưới lầu chờ đợi, nhờ nhân viên nhà khách giúp cô gọi người.

Cô không đợi lâu, Thôi Tử Tiện chỉnh lại quần áo, từ trên lầu đi xuống, bước chân hơi gấp gáp, nhưng khi nhìn thấy Khương Chi ngồi bên cửa sổ, anh ấy liền thở phào nhẹ nhõm, như một chàng trai trẻ gặp mối tình đầu, vô cùng lo lắng.

“Chờ lâu rồi phải không?” Thôi Tử Tiện ngồi xuống, nhìn Khương Chi ngồi đối diện, thấy sắc mặt cô nhàn nhạt thì đáy mắt của anh ấy hơi âm trầm.

Khương Chi lắc đầu, đặt cốc nước trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi chuẩn bị về Bắc Kinh, tôi cần anh cùng về với tôi.”

Thôi Tử Tiện mím môi, vẻ mặt có chút không vui, nhưng anh ấy vẫn kiềm chế cơn tức giận, nghiêm túc nhìn Khương Chi rồi nói: “Cô vẫn chưa từ bỏ ý định để tôi trở về, còn bản thân thì ở lại đây sao?”

Mặc dù Thôi Tử Tiện và Khương Chi nói chuyện rất mơ hồ, khiến người khác nghe không hiểu, nhưng hai người bọn họ thì hiểu rõ trong lòng.

Khương Chi Bình bình tĩnh nói: “Anh không thích hợp ở đây.”

Gân xanh trên trán Thôi Tử Tiện giật lên, anh ấy càng mím chặt khóe môi: “Tôi không thích hợp ở đây, chẳng lẽ cô lại thích hợp sao? Đây chỉ là một nơi... Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến chuyện thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì nếu câu chuyện kết thúc sao?”

“Một khi kết cục là sụp đổ thì cô cũng sẽ c.h.ế.t ở chỗ này!”

“Khương Chi, cô tỉnh táo một chút đi, đừng bị túi da của người giấy mê hoặc nữa!”

Giọng nói của Thôi Tử Tiện rất thấp, nhưng cảm xúc lại d.a.o động rất lớn, nếu không có người xung quanh, có lẽ anh ấy đã hét lên điều mình muốn nói.

“Nếu như anh không muốn đi Bắc Kinh thì về Thượng Hải đi, tôi sẽ dẫn người đi tìm anh, hoặc là từ nay về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chúng ta sẽ chỉ là người xa lạ.” Đôi mắt Khương Chi nhàn nhạt, không mang theo một tia cảm xúc.

Thôi Tử Tiện nhìn chằm chằm vào cô, một chút cảm giác suy sụp chợt xuất hiện trên người anh ấy.

Thôi Tử Tiện biết, lời nói của cô là nghiêm túc, cô thực sự không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với mình nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-477.html.]

Thôi Tử Tiện hít một hơi thật sâu, anh ấy đứng dậy rồi đi đến trước mặt Khương Chi, cúi người xuống, thì thầm vào tai cô: “Anh ta, Thi Liên Chu có biết chuyện mình chỉ là một nhân vật trong sách không?”

Sắc mặt Khương Chi trở nên lạnh lùng, đôi mắt hạnh nhìn Thôi Tử Tiện, trong ánh mắt có sự sắc bén.

Thôi Tử Tiện nhún vai, nở nụ cười tự giễu trên môi: “Xem ra anh ta không biết.”

Anh ấy thu lại sắc mặt, khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu bình tĩnh: “Cô muốn thuyết phục tôi, tôi cũng muốn thuyết phục cô. Ở đây có rất nhiều người, có muốn tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện với tôi không?”

Khương Chi lạnh lùng nói: “Dẫn đường đi.”

Thôi Tử Tiện biết lời vừa rồi đã chọc giận Khương Chi, anh ấy cười khổ một tiếng rồi dẫn Khương Chi lên sân thượng của khách sạn.

Tháng 5, nhiệt độ không khí thích hợp, đứng trên sân thượng ngắm cảnh đằng xa, cảm thấy rất thoải mái.

“Tôi sẽ nói đúng như sự thật.”

“Tôi tin rằng cô cũng có cảm giác tương tự. Cô không thể nói chuyện tiểu thuyết với những người bản địa ở đây, một khi cô làm vậy, sợ rằng thế giới này sẽ sụp đổ trước, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô bị tôi uy hiếp.”

Thôi Tử Tiện đưa tay vịn vào lan can, nhìn dãy núi bao la phía xa, giọng điệu có chút mê mang.

Thôi Tử Tiện chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng bi thương, nếu biết đến đây, phải đối mặt với những chuyện mà anh ấy không muốn đối mặt chút nào thì anh ấy sẽ ôm chặt Khương Chi, không cho cô rời đi, không cho cô trở về thế giới vốn không thuộc về bọn họ này.

Khương Chi liếc nhìn Thôi Tử Tiện, sắc mặt lãnh đạm.

Thôi Tử Tiện quay lại nhìn Khương Chi, đôi mắt đeo kính gọng vàng của anh ấy hơi khó đoán, anh ấy nói với giọng bình tĩnh: “Cô không tò mò vì sao tôi biết đây là thế giới trong tiểu thuyết à?”

Khương Chi không nói gì, nhưng lại cau mày, đây thật sự là chuyện cô không thể hiểu được.

Nếu Thôi Tử Tiện cũng giống như cô, đã từng đọc quyển tiểu thuyết này cho nên mới biết, vậy thì anh ấy chưa từng gặp nhân vật chính, cũng chưa từng gặp nhân vật phụ, chỉ dựa vào tên của cô thì không thể nào đoán ra được, dù sao thì nguyên chủ tên Khương Chi Tử, chứ không phải là Khương Chi.

Mà bây giờ bốn đứa nhỏ đều đang ở bên cạnh cô, bọn nhỏ cũng không đối mặt với kết cục giống như trong tiểu thuyết.

Sao Thôi Tử Tiện có thể phán đoán nơi này chính là thế giới trong tiểu thuyết chứ?

“Tôi đã điều tra cô, từ khi tôi nghe Vân Tường nhắc đến cô, tôi đã nhờ người điều tra thật kỹ càng về cô, sự thay đổi của cô quá lớn, khác hoàn toàn so với Khương Chi Tử ban đầu.”

“Nếu tôi không nhầm thì cô chắc chắn có thứ được gọi là ‘bàn tay vàng’ đúng không?”

Khi Thôi Tử Tiện nói đến những từ hơi ngớ ngẩn như “bàn tay vàng”, anh ấy còn cười khổ hai tiếng, anh ấy là một học sinh ban tự nhiên, căn bản không có nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết như vậy, anh ấy nghe bạn bè xung quanh nhắc đến chuyện này khi bọn họ đọc tiểu thuyết của An Lợi.

Khương Chi cau mày nhìn Thôi Tử Tiện, người này nhìn thoáng qua có vẻ đơn giản, chân thật, nhưng thật ra đầu óc lại không ngu ngốc.

“Khi tôi đến thế giới này, tôi đã trải nghiệm từng cảnh trong tiểu thuyết ban đầu từ góc nhìn của Thượng Đế, cho dù cô có thay đổi kết cục của mọi người, câu chuyện này cuối cùng vẫn phải kết thúc, đây là chuyện cô không thể nào thay đổi được.”

DTV

“Cô về với tôi đi, chỉ cần cô quay về, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.”

Thôi Tử Tiện nhìn Khương Chi thật sâu, chỉ cần bọn họ có thể quay lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khương Chi lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn Thôi Tử Tiện, không hề bị lay động bởi những lời nói của anh ấy.

“Anh xem nơi này như một thế giới hư cấu, xem tất cả những người bằng xương bằng thịt đều là người giấy, anh hoàn toàn không biết tôi đã trải qua những chuyện gì ở đây, tôi yêu Thi Liên Chu, càng yêu những đứa con của mình.”

“Tôi không giống với anh, tôi cũng là một thành viên của thế giới này, còn anh thì không phải.”