Khi Khương Chi nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Cận Phong Sa và Cận Giai Giai lập tức thay đổi.
Những gì xảy ra lúc đó vẫn còn in sâu trong tâm trí bọn họ.
Cận Phong Sa nhìn Cận Giai Giai, không biết nên chúc mừng cô ấy, hay là cảm thấy đáng tiếc cho cô ấy, anh ấy cũng không ngờ Cận Giai Giai lấy chồng nhanh như thế, còn kết hôn với một người đàn ông thích bạo lực gia đình, nghĩ đến chuyện xưa của hai người, anh ấy cũng không khỏi cảm thấy cảm xúc phức tạp.
“Thực xin lỗi.” Cận Phong Sa trầm mặc một lúc lâu, nói một câu xin lỗi.
Cận Giai Giai vội vàng xua tay, nói với giọng nghẹn ngào nức nở: “Không, chuyện này không liên quan gì đến anh, đều là lỗi của em, là em... Người trong thôn đều đang ép em, nếu em không kết hôn thì sẽ bị đuổi ra khỏi thôn.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi khẽ híp lại, trầm ngâm nhìn hai người.
Tiểu Ngự nằm ngái ngủ trong lòng Mạnh Lam, không biết là do áp lực xung quanh, hay là vì Cận Phong Sa sống c.h.ế.t không muốn kể đầu đuôi mọi chuyện, Khương Chi nói: “Mạnh Lam, anh đưa Tiểu Ngự ra ngoài trước đi.”.
“Mẹ...” Tiểu Ngự muốn giãy dụa, nhưng khi cậu bé quay đầu nhìn Cận Phong Sa, cuối cùng vẫn im lặng, vùi đầu vào trong n.g.ự.c Mạnh Lam rồi rời khỏi cửa sổ thăm phạm nhân.
Hai người vừa rời đi, Khương Chi thấp giọng nói: “Có phải Cận Giai Giai là người đã g.i.ế.c Dư Hồng Mai không?”
Ngay lập tức, Khương Chi phát hiện ra thân thể Cận Giai Giai cứng đờ như đá, sắc mặt thay đổi, hai mắt gần như bật ra khỏi hốc mắt, cô ấy hoàn toàn ngẩn người ra, mất đi giọng nói.
Cận Phong Sa cũng ngơ ngác ở đó giống như một khúc gỗ, anh ấy há miệng, hồi lâu không nói nên lời, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không, không phải cô ấy.”
Khương Chi mỉm cười, trong giọng nói lại không có ý cười: “Dư Hồng Mai đã g.i.ế.c mẹ anh, Cận Giai Giai là người đã tiết lộ chuyện này đúng không?”
“Cận Giai Giai đến xưởng luyện thép, Dư Hồng Mai rất tức giận trong lòng, bởi vì anh không hề có tình cảm với cô ta, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nếu g.i.ế.c cả anh và Cận Giai Giai thì một mình cô ta sẽ sống tự tại hơn chút.”
“Nhưng mà, có lẽ Dư Hồng Mai không ngờ rằng cuối cùng cô ta sẽ c.h.ế.t dưới tay Cận Giai Giai, cũng không khó để đoán ra tại sao cô ấy lại làm điều này, để trả thù cho mẹ anh và giúp anh thoát khỏi Dư Hồng Mai?”
“Sau chuyện giữa anh và Cận Giai Giai, anh vốn đã cảm thấy có lỗi với cô ấy, hơn nữa, Cận Giai Giai phạm tội g.i.ế.c người đều vì anh, đương nhiên, anh thuận thế để lại dấu vết trên cổ Dư Hồng Mai, nhận hết tất cả những chuyện này thay cho Dư Hồng Mai.”
“Tôi đoán đúng không?”
Giọng nói của của Khương Chi không nhanh không chậm, giống như ở nói chuyện phiếm, nhưng những lời cô nói lại khiến Cận Giai Giai cảm thấy giống như bản thân đã rơi vào một hang băng.
Sở dĩ cô có suy đoán như vậy, là vì sau khi Cận Giai Giai rời đi một cách kỳ lạ, cô bắt đầu suy nghĩ lại về những diễn biến trước và sau cái c.h.ế.t của Dư Hồng Mai, sơ hở lớn nhất chắc chắn là t.h.i t.h.ể của Dư Hồng Mai.
Sắc mặt Dư Hồng Mai tím tái, hai chân có dấu hiệu giãy giụa, người nào nhìn thoáng qua cũng đều cho rằng cô ta đã bị siết cổ đến chết.
Nhưng cô chợt nhớ đến một cuốn sách điều tra mình từng đọc, người bị siết cổ đến chết, khuôn mặt sưng huyết, mắt cũng có tình trạng bị xuất huyết, mà bởi vì người bị hại sẽ ra sức phản kháng, dẫn đến hung thủ có thể bị xây xát, bầm tím ở những chỗ như mặt, cánh tay...
Cô nhớ rõ lúc A Đạt đưa Cận Phong Sa về, ngoại trừ dáng vẻ hơi chật vật ra, thì không hề bị thương.
Mà ở cổ Dư Hồng Mai, có một vết thắt cổ rất tròn và rõ ràng.
Khả năng lớn nhất là Cận Giai Giai dùng ngoại lực để siết cổ Dư Hồng Mai đến chết, sau đó Cận Phong Sa để lại dấu vân tay trên cổ t.h.i t.h.ể Dư Hồng Mai giống như để che đậy, làm bằng chứng cho hành vi g.i.ế.c người của mình, từ đó có thể gánh tội thay cho Cận Giai Giai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-476.html.]
Sau khi nghe suy đoán của Khương Chi, cả người Cận Giai Giai run lên như cầy sấy, cô ấy không nhịn được mà nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó.
Cho đến hôm nay, cô ấy vẫn không thể quên cảnh tượng kinh hoàng khi Dư Hồng Mai bị siết cổ bằng một mảnh vải, mặt cô ta tím tái, nhãn cầu lồi ra, chính cô ấy là người đã g.i.ế.c Dư Hồng Mai, bởi vì Dư Hồng Mai vẫn luôn khoe khoang đắc ý, thậm chí cô ta còn thẳng thắn nói rằng cô ta cố ý khiến Cận Phong Sa suy sụp.
DTV
Một phụ nữ độc ác như vậy vẫn luôn chiếm giữ thân phận vợ của Cận Phong Sa, làm sao cô ấy có thể nuốt trôi được chuyện này?
Vì vậy cô ấy...
Sắc mặt Cận Giai Giai tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Cô ấy quá sợ hãi, cho nên không ngừng khóc... Là anh Phong Sa, là anh ấy đã cứu cô ấy.
Cận Phong Sa nhìn Cận Giai Giai, người lại chìm vào trong sự sợ hãi, anh ấy lại thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Không phải như cô nghĩ đâu, cô dẫn cô ấy đi đi, đừng đến đây nữa.”
Khương Chi lạnh lùng nhìn Cận Phong Sa, khuôn mặt không có nhiều cảm xúc: “Tôi hỏi anh một câu cuối cùng, anh chắc chắn không muốn ra ngoài đúng không?”
Cô có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ cần Cận Phong Sa không tố cáo Cận Giai Giai, thì không thể nào cứu vãn chuyện này được nữa.
“Cận Giai Giai đã kết hôn với một người đàn ông không phải con người, Lý Đông ngày ngày đánh đập cô ấy vì chuyện của hai người, có lẽ đến khi anh ra tù, cỏ trên mộ Cận Giai Giai đã cao đến một thước rồi, tuy anh đã ngồi tù thay cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn sẽ chết, có đáng không?”
“Cận Giai Giai, cô cứ nói rằng cô yêu Cận Phong Sa. Để giúp anh ấy trả nợ cho Dư Hồng Mai, thậm chí cô còn sẵn sàng thế chấp căn nhà mà cha mẹ cô để lại cho tôi với mức giá vỏn vẹn hai trăm đồng, nhưng vì sao khi chuyện này xảy ra cô lại không có can đảm để gánh vác?”
“Hai người như thế này, ngược lại khiến tôi cảm thấy hai người thích lẫn nhau.”
Khương Chi không muốn làm Tiểu Ngự thất vọng, thà để Cận Giai Giai ngồi tù còn hơn để Cận Phong Sa ngồi tù.
Hơn nữa, cô ấy g.i.ế.c Dư Hồng Mai, nhưng trên tay cô ta cũng có mạng người, chỉ cần Cận Giai Giai buộc tội Dư Hồng Mai g.i.ế.c mẹ Cận Phong Sa, mọi chuyện đều có lý do, cộng thêm sự sắp đặt của cô, nhất định có thể giảm nhẹ bản án.
“Thích sao?” Cận Giai Giai đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cận Phong Sa.
Có chút hy vọng trong đôi mắt Cận Giai Giai, cô ấy đã thích Cận Phong Sa bao nhiêu năm nay, thật sự sẽ có một ngày đơm hoa kết trái sao?
Cận Phong Sa cúi đầu không nói gì, anh ấy chỉ có tình cảm từ nhỏ cùng lớn lên với Cận Giai Giai mà thôi, anh ấy đối xử với Cận Giai Giai giống như đối xử với em gái, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ, nếu nhất định phải nói thêm, vậy thì e rằng chỉ còn lại trách nhiệm.
Dù sao thì Cận Giai Giai cũng vì anh ấy mà rơi vào hoàn cảnh này, phải kết hôn với một người mà cô ấy không thích.
Cận Giai Giai vẫn nhìn Cận Phong Sa, nhưng lại không đợi được ấy nói lời thích mình của anh ấy, một lúc lâu sau, cô ấy mới nghe thấy Cận Phong Sa nói: “Em về đi, ly hôn, từ nay về sau hãy sống cho thật tốt, nếu như anh có thể ra ngoài, thì anh sẽ cưới em.”
Dù anh ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại rất có khí phách, Cận Giai Giai nghe thấy lời này rất rõ ràng.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ Cận Phong Sa nghĩ thế nào, nhưng theo tính cách của Cận Giai Giai, nếu Cận Phong Sa đã nói đến mức này rồi, vậy thì cô ấy nhất định không thể nào về nhà làm vợ chồng gì đó với Lý Đông nữa, ngược lại sẽ nói rõ chân tướng, đổi cho Cận Phong Sa ra ngoài.
“Anh... Anh thật sự bằng lòng cưới em sao?” Giọng nói của Cận Giai Giai run run, đó là sự kích động vì tâm nguyện bấy lâu nay của cô ấy sắp thành hiện thực.