Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 674






Quan trọng hơn nữa chính là cô không muốn Thôi Tử Tiện tiếp tục ở lại nơi này, nếu để anh ấy đi khắp nơi nói lung tung sẽ không có gì tốt cho cô.

Ban đầu Vân Tường còn thấy đau lòng nhưng tâm trạng phức tạp của bà ấy đã bị Khương Chi quấy nhiễu như thế nên trong thoáng chốc bà ấy cũng dở khóc dở cười.

Vân Tường gật đầu nói: “Đúng là rất bình thường. Bà chủ và đồng chí Thôi rất giống như, hai người đều cực kỳ ưu tú, cậu ấy thích bà chủ đúng là chuyện bình thường.”

Khương Chi nhìn thoáng qua bà ấy: “Nghe giọng điệu của bà thế này, dường như bà đã buông bỏ được rồi.”

Vân Tường lắc đầu, cụ thể thế nào cũng chỉ tự mình biết, Vân Tường bình tĩnh nói: “Vốn dĩ đây là vấn đề của riêng tôi, biết cậu ấy không thích thì tất nhiên tôi cũng không truy hỏi, căn bản không có cách nào nắm bắt được thì làm sao gọi là buông bỏ?”

Khương Chi gật đầu, khen ngợi bà ấy một câu: “Có bản lĩnh!”

Chỉ cần Vân Tường không phải một người não tàn trong yêu đương, bà ấy cẩn thận, chăm chú vào sự nghiệp thì việc bà ấy gặt hái được thành tựu chỉ là vấn đề thời gian, mà Khương Chi cũng không cần thiết phải nhắc lại chuyện yêu đơn phương khổ sở, không được đáp lại của nhân viên nữa.

“Tôi đã nói rõ rồi, bà chủ tuyệt đối đừng giận tôi.” Vân Tường nói.

Bà ấy chỉ sợ trong lúc mình mê muội dẫn Thôi Tử Tiện đến trấn Đại Danh này sẽ gây ra tai họa gì đó cho bà chủ.

Khương Chi không nói gì, chỉ nói: “Bà trở về đi!”

Khương Chi cảm thấy mình biết chuyện Thôi Tử Tiện đến thế giới này càng sớm càng tốt, vẫn tốt hơn là không biết gì.

DTV

Sau khi Vân Tường rời đi, Khương Chi cũng ra ngoài tìm một nơi chuyên bán cây giống, cô muốn mua một ít cây giống như hạch đào, anh đào, nho, còn cố ý dặn ông chủ giao hàng đến nhà xuất bản.

Từ lần đưa lâm sản đến đây và cần nơi cất giữ thì sau này Khương Chi đã cố ý dành ra một căn phòng chuyên chứa những vật này.

Cây giống được xếp thành hàng trong phòng trống, đợi ông chủ cửa hàng cây giống rời đi rồi, Khương Chi mới lên thương thành trong hệ thống, mua thêm một ít, rồi trộn lẫn vào trong này, chỉ cần chờ đến ngày mai A Đạt lái xe đến, chuyển mớ cây giống này về núi trồng là được.

Cứ như vậy, không cần đến mấy năm nữa thì núi Chi Tử lại tiếp tục mang đến lợi ích ổn định cho cô rồi.

Còn về phần trái cây, có thể dùng chế biến bánh mứt, trái cây hộp, đồ uống, rượu trái cây… Tóm lại có rất nhiều tác dụng, cho dù bán với giá cả phải chăng thì trong ba mươi năm vẫn đủ để cô kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Đây là một vụ mua bán một vốn bốn lời, chẳng qua hiện tại có rất ít người nhìn thấy tiềm năng của vụ mua bán này mang lại.



Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng thì A Đạt đã lái xe đỗ trước cửa nhà xuất bản.

Mạnh Lam luôn thức dậy rất sớm, trước khi Khương Chi và Tiểu Ngự thức dậy thì anh ấy đã chuyển hết số cây giống lên xe rồi.

Mạnh Lam và A Đạt siêng năng xử lý chuyện chính nhanh chóng như thế khiến Khương Chi hơi ngại, vì vậy cô chỉ có thể nấu bữa sáng cho hai người họ mà bảy tỏ lòng biết ơn, nhờ vậy mà mới sáng sớm Mạnh Lam và A Đạt đã ăn no căng bụng.

Khương Chi lại dặn dò mấy câu về cây giống, A Đạt gật đầu, “vâng” một tiếng rồi hứng thú bừng bừng mà lái xe quay về thôn Khương Gia.

Trong lúc Tiểu Ngự ăn sáng, ánh mắt của cậu nhóc vẫn không ngừng thúc giục nhìn về phía Khương Chi, ý nghĩa trong đó rất rõ ràng: Mẹ, bao giờ chúng ta đến huyện Thấm gặp lão Cận?

Khương Chi cũng không khiến cậu nhóc thất vọng, nên ăn sáng xong, họ đã lên xe đến huyện Thấm.

Chỉ là trên đường đi họ còn ghé vào Lan Hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-474.html.]

Cô chuẩn bị dẫn Cận Giai Giai cùng đến huyện Thấm gặp Cận Phong Sa, đồng thời cũng cố gắng tìm hiểu sự thật trong chuyện này.

Tuy trái tim của Tiểu Ngự giống như sắp cất cánh bay đến huyện Thấm gặp Cận Phong Sa nhưng cậu nhóc cũng biết Cận Giai Giai có liên quan đến chuyện Cận Phong Sa g.i.ế.c người nên mới không nói gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, trên gương mặt nhỏ đầy căng thẳng.

Khương Chi ôm vai cậu nhóc, ngẩng đầu nhìn Mạnh Lam: “Thôi Tử Tiện có an phận không?”

Mạnh Lam gật đầu: “Hôm qua tôi đã đi gặp, anh ta vẫn luôn ở trong nhà khách, cũng không ra ngoài, chỉ là tôi thấy tâm trạng anh ta không được tốt lắm, còn để trợ lý bên cạnh đi mua không ít rượu.”

Khương Chi híp mắt lại, cô không hỏi tiếp nữa.

Khoảng cách từ trấn Đại Danh đến Lan Hương không tính là quá xa, Mạnh Lam lái xe vừa ổn định vừa nhanh nên không mất bao nhiêu thời gian thì đã đến nơi.

“Gân đây đều là ngày lành tháng tốt nên không ít người kết hôn nhỉ.” Mạnh Lam cảm thán nói một câu.

Khương Chi nheo mắt nhìn ra. Cô nhìn ra cũng không phải vì Mạnh Lam nói có người kết hôn mà vì những mảnh pháo vung khắp ven đường ở Lan Hương, chữ “hỷ” dán trên đường đất vẫn chưa phai màu, xem ra gần đây trong thôn đúng là có chuyện vui.

Mà nhà có chuyện vui kia… Chính là nhà của Cận Giai Giai.

Trước cửa nhà cô ấy vẫn còn treo lồng đèn đỏ, trên cửa, trên tường đều dán chữ “hỷ” màu đỏ thẫm.

Vì xe của họ đến sớm nên lúc này khói bếp vẫn còn lượn lờ bốc lên khắp trong thôn, họ vừa đến trước cửa nhà Cận Giai Giai thì cửa sắt nhà cô ấy cũng mở ra, một người đàn ông với vẻ ngoài không khác gì tên lưu manh khoác áo khoác bước ra, trong tay anh ta còn bưng chậu nước hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm, hất nước ra ngoài.

Trong miệng anh ta vẫn còn dính bọt kem đánh răng nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe đỗ trước nhà mình thì giật mình, sau khi bình tĩnh lại mới thèm muốn mà bước lên sờ chiếc xe, trong miệng còn lẩm bẩm một câu: “Kẻ có tiền đúng là khiến người ta phải ghen tỵ.”

“Anh là ai?” Khương Chi bước xuống xe, nhíu mày nhìn người đàn ông này.

Trong lòng cô cũng đã có suy đoán, cô luôn cho rằng đầu óc của Cận Giai Giai chỉ để yêu đương, cô ấy sẽ tiếp tục thâm tình với Cận Phong Sa, thế nhưng Khương Chi không ngờ lại có chuyện này, Cận Phong Sa ngồi tù mới được mấy ngày thì Cận Giai Giai quay đầu đã gả cho người khác.

Vả lại trên người gã đàn ông này còn mang dáng vẻ lưu lanh, hiển nhiên không phải hạng người đứng đắn gì đó.

Lý Đông nhìn Khương Chi mà ngẩng người, tròng mắt anh ta sắp nhảy ra khỏi hốc mắt rồi, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào đẹp như vậy.

Mạnh Lam chú ý đến vẻ mặt bỉ ổi của Lý Đông thì sa sầm mặt mũi, anh ấy bước nhanh mấy bước lên phía trước, túm chặt cổ áo anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Không cần con mắt nữa, đúng không?”

Dáng người Mạnh Lam cao lớn, anh ấy vừa bước đến đã áp đảo dáng người nhỏ gầy của Lý Đông.

Lý Đông rụt cổ lại, không dám nhìn Khương Chi nữa, lắp bắp nói: “Anh… Anh đừng làm loạn! Ở đây là nhà tôi, chúng tôi, tôi…”

Khương Chi cau mày cắt ngang lời anh ta: “Cận Giai Giai đâu? Gọi cô ấy ra đây!”

Lý Đông ngơ ngác, sau đó anh ta tò mò hỏi: “Cô tìm vợ tôi làm gì?”

Hỏi xong, sắc mặt anh ta lại thay đổi, lo lắng nói: “Có phải cô ta lại gây ra chuyện gì bên ngoài rồi không? Ôi, vậy chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, không liên quan gì đến tôi đâu, tôi không biết gì hết. Tôi mới kết hôn với cô ta được ba ngày thôi, mấy người muốn trả thù gì đó thì tuyệt đối đừng tìm đến tôi!”

Lý Đông vừa dứt lời đã thoát khỏi tay Mạnh Lam, anh ta chạy vào nhà nhanh như một cơn gió.

“Mẹ, Cận Giai Giai đã kết hôn rồi sao?” Tiểu Ngự kéo tay Khương Chi, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.

Tiểu Ngự cũng biết Cận Giai Giai thích lão Cận thế nào. Ha ha, thế mà lão Cận vừa bị tóm thì cô ấy đã kết hôn với người khác.