Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 673








Sau khi Khương Chi bước ra, cô giao lại khế đất cho Cận Giai Giai mà không có ý định muốn nói chuyện phiếm nên quay người đi vào trong.

Thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào Cận Giai Giai lại hỏi: “Đồng chí Khương, vì sao cô không hỏi tôi chuyện của Cận Phong Sa?”

Khương Chi quay đầu, đánh giá Cận Giai Giai: “Những gì tôi biết thì đều đã biết rồi nên không còn gì muốn hỏi nữa.”

“Vậy sao?” Cận Giai Giai nhỏ giọng nỉ non một câu, ánh mắt lại cực kỳ bi thương.

“Lẽ nào lại có bí ẩn gì trong này?” Khương Chi quay người, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.

Cận Giai Giai cúi thấp đầu, giống như c.h.ế.t lặng: “Không có bí ẩn gì cả.”

Nói xong, Cận Giai Giai đã quay người bỏ đi.

Khương Chi im lặng nhìn theo bóng lưng của cô ấy, sau đó mới quay người đi vào nhà xuất bản.

Khương Chi vẫn chưa đợi được Vân Tường, mà Tiểu Ngự đến trễ hơn cô hai ngày cũng đã trở lại trấn Đại Danh.

“Mẹ!” Tiểu Ngự ôm cổ Khương Chi, khóc khàn cả giọng, đôi mắt sưng to như hạch đào, có thể thấy được khi gặp Cận Phong Sa trong nhà giam ở huyện Thấm thì cậu nhóc đã đau lòng thế nào.

DTV

Khương Chi ôm Tiểu Ngự, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, nhỏ giọng trấn an: “Được rồi, đừng khóc nữa!”

“Mẹ, lão Cận thật sự rất đáng thương!” Tiểu Ngự khóc lóc mà không thể ngăn được, cậu bé ôm chặt Khương Chi như muốn tìm cảm giác an toàn. Nhà giam kia rất đáng sợ!

Khương Chi trấn an một lúc lâu mới làm cho Tiểu Ngự nghẹn ngào mà ngừng khóc.

Cậu bé ngẩng đầu, một đôi mắt phượng đen bóng như vừa rửa qua nước, cậu bé thật sự rất giống như Thi Liên Chu, da thịt trắng nõn, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp, cho dù tính cách hơi cứng đầu nhưng với gương mặt này cũng đủ khiến người ta khó mà tức giận.

Tiểu Ngự xoa cái mũi của mình, giọng điệu rất tủi thân nói: “Mẹ, bao giờ lão Cận mới có thể ra ngoài?”

Ánh mắt Khương Chi chợt lóe lên.

Đột nhiên cô nhớ đến thái độ của Cận Giai Giai đúng là rất kỳ lạ, nếu như cái c.h.ế.t của Dư Hồng Mai thật sự có bí ẩn gì đó, người không phải do Cận Phong Sa g.i.ế.c thì Cận Phong Sa có thể được thả ra ngay lập tức. Thế nhưng nếu không phải Cận Phong Sa g.i.ế.c thì vì sao anh ấy muốn nhận tội thay.

Xem ra muốn biết được chuyện này thì vẫn phải đi gặp Cận Phong Sa một chuyến.

Khương Chi không muốn tốn công sức trong chuyện này nhưng vì Tiểu Ngự quá cố chấp, tình cảm của cậu bé và Cận Phong Sa không phải chỉ nói một hai câu là hết.

Tiểu Ngự thấy Khương Chi im lặng thì cái miệng đã mếu máo, lại khóc thành tiếng: “Mẹ, có phải lão Cận sẽ không đi ra được nữa không?”

Khương Chi lắc đầu: “Ngày mai, mẹ và con đến huyện Thấm, gặp Cận Phong Sa rồi nói.”

“Thật sao?” Tiểu Ngự sửng sốt, ngay sau đó đã không nhịn được hôn lên má Khương Chi một cái, nịnh nọt nói: “Mẹ, mẹ thật rốt! Thật sự rất tốt!”

Khương Chi cũng không biết nên vui hay buồn, vui là vì cuối cùng Tiểu Ngự cũng đã chịu thu lại hết gai góc quanh người mình, cậu bé đã gần gũi mà không còn khúc mắc với cô, buồn là vì sự gần gũi này lại bởi vì Cận Phong Sa mà ra.

Tiểu Ngự vừa đến nơi, nhà xuất bản trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Đến buổi tối, Vân Tường mới đến. Nhìn thoáng qua, Vân Tường không giống một người phụ nữ “thất tình” gì cả, tinh thần rất tốt, cả người trông rất già dặn, giàu kinh nghiệm, xem ra rất có tiềm năng trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-473.html.]

Chỉ có Vân Tường và Khương Chi ngồi trong phòng, bà ấy cung kính lên tiếng: “Bà chủ.”

Khương Chi chỉ vào ghế bên cạnh: “Ngồi đi!”

“Tôi đã xem hết sổ sách trong thời gian qua của xưởng may rồi, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể cân bằng thu chi, đồng thời còn vận hành cửa hàng đâu ra đó như vậy. Vân Tường, bà không tệ!”

Trước giờ Khương Chi chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề khen ngợi cấp dưới.

Vân Tường nghe Khương Chi nói thì phấn chấn không ít, tuy nhiên ngoài miệng bà ấy vẫn khiêm tốn nói: “Bà chủ, đây đều là việc tôi nên làm.”

Hai người thảo luận về việc vận hành trong xưởng may, sau đó là một số thay đổi và cải cách. Cho đến hiện tại, xưởng may vẫn chưa có một cái tên cho nghiêm túc, thậm chí bảng hiệu “xưởng dệt quốc doanh Hằng Sướng” còn chưa được kéo xuống.

“Bà chủ chưa trở lại nên tôi cũng không dám tự ý làm việc này.” Vân Tường hơi lúng túng nói.

Đặt tên cho xưởng không phải chuyện mà một xưởng phó như bà ấy có thể làm chủ, tên của xưởng phải là cái tên gây ấn tượng cho người ta khi lần đầu nghe đến, vả lại đó còn là bảng hiệu đi theo xưởng may đến sau này mà không thể tùy tiện thay đổi, vì vậy đây không phải chuyện có thể qua quýt.

Đuôi lông mày Khương Chi hơi nhếch lên, cô nói rất tùy ý: “Vậy đặt tên là xưởng may Hoa Hạ đi!”

“Xưởng may Hoa Hạ…” Vân Tường nhìn Khương Chi mà không nói gì.

Cái tên này nghe rất có chí khí, cũng khó mà nghĩ ra rốt cuộc xưởng may này bán loại quần áo gì, chỉ là nếu bà chủ đã quyết định thì bản thân là nhân viên, đương nhiên bà ấy phải ủng hộ. Vân Tường cười nói: “Cái tên rất có chí khí, sau này nhất định khách hàng sẽ kéo đến nườm nượp.”

Nói xong chuyện chính, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Tất nhiên người cảm thấy kỳ lạ cũng chỉ có Vân Tường.

Bà ấy nhìn Khương Chi, giống như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Vân Tường không biết có nên nhắc đến chuyện của Thôi Tử Tiện hay không. Đề cập đến vậy! Vì bà ấy luôn cảm thấy mối quan hệ giữa bà chủ và Thôi Tử Tiện rất cứng ngắc. Hay là không nhắc đến nhỉ? Vì bà ấy cảm thấy chuyện đến nước này cũng do mình đã dẫn người đến.

Ngẫm nghĩ một lúc, Vân Tường vẫn thành thật lên tiếng xin lỗi: “Tôi thật sự có lỗi với bà chủ, tôi không biết Thôi Tử Tiện vì cô mà đến đây.”

Đuôi mắt Khương Chi hơi nhếch lên, cô nhìn về phía Vân Tường: “Tôi nghe chú Phó nói, bà coi trọng Thôi Tử Tiện, đúng không?”

Vân Tường muốn thích ai thì thích, hay bà ấy muốn ở cạnh người nào thì ở nhưng Thôi Tử Tiện thì không được, vì Thôi Tử Tiện đến đây chỉ là việc ngoài ý muốn, huống hồ trong mắt anh ấy, tất cả mọi người ở thế giới này đều trong sách, lẽ nào anh ấy có thể nói chuyện yêu đương với người trong sách sao?

Vân Tường là một trợ thủ đắc lực nhưng nếu bà ấy là một người yêu đương não tàn thì Khương Chi cũng chỉ có thể nén đau mà tìm người khác tài đức vẹn toàn hơn.

Khương Chi nói đến đây, trong chớp mắt Vân Tường cảm thấy xấu hổ nhưng bà ấy vẫn thản nhiên nói: “Đồng chí Thôi rất ưu tú, tôi thích cậu ấy cũng là chuyện bình thường, tuy nói tuổi tác của hai người bọn tôi chênh lệch không ít nhưng nếu tôi thích thì tuổi tác cũng không phải vấn đề gì.”

Khương Chi bất ngờ nhìn Vân Tường, cô không ngờ một người từng chịu tổn thương, từng yếu đuối, vô năng trong tình yêu trước kia lại có suy nghĩ tiến bộ, vượt qua sự giác ngộ như nữ giới trong thời đại mới như thế.

Nhưng ngay sau đó, Vân Tường lại cười khổ nói: “Thế nhưng tất cả chỉ là một mình tôi đã nghĩ nhiều mà thôi, đồng chí Thôi chưa từng có thái độ mập mờ nào với tôi, xem ra cậu ấy vẫn thích bà chủ.”

Trái lại Khương Chi rất bình thản, chỉ nói: “Đây không phải chuyện rất bình thường sao?”

Thôi Tử Tiện vì cô mà đến đây, thế nhưng anh ấy không chỉ không có chút oán hận nào mà còn luôn miệng nói muốn cùng cô trở về, tình cảm của anh ấy với cô rất rõ ràng, rất chấp nhất, cô muốn giả ngu không thấy cũng không được.

Chẳng qua Khương Chi lại không phải kiểu người thích giả ngu, thích là thích, không thích chính là không thích.

Điều duy nhất cô có thể làm chính là tìm cách đưa Thôi Tử Tiện về, cũng tránh để anh ấy tiếp tục ở chỗ này khiến người ta nghi ngờ, với tình tình của Thi Liên Chu mà nói, sự tồn tại của Thôi Tử Tiện tuyệt đối sẽ khiến anh sinh ra sát ý.