Xe hơi lăn bánh, để lại Bạch Hương Chi và Điền Hoán Mai vẫn đứng đó.
Điền Hoán Mai nhìn Bạch Hương Chi vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì mà thở dài: “Được rồi, đã có câu nói này của Khương Chi thì trong thôn còn bỏ mặc bà sao? Cất tiền vào đi, cũng đừng ngu ngốc mà đưa cho Khương Tả Phong.”
Cái mũi của Bạch Hương Chi chua xót, bà ta nắm chặt tiền muốn khóc lên nhưng vừa nghĩ đến những lời vừa rồi Khương Chi nói thì cứng rắn ép ngược nước mắt trở về.
Bà ta lên tiếng, giống như vẫn còn nghẹn ngào: “Hoán Mai, bà nói tôi… Bà nói có phải tôi sống nhiều năm nay cũng quá vô dụng rồi, đúng không?”
Điền Hoán Mai im lặng, bà ấy không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Chỉ là ánh mắt bà ấy nhìn về phía Bạch Hương Chi cũng có ý đồng tình, Thật ra năm đó, khi Bạch Hương Chi đuổi Khương Chi Từ ra khỏi nhà, người trong thôn đều vỗ tay khen hay, vì dù sao Khương Chi Tử cũng không phải thứ tốt lành gì nhưng bây giờ… Có hối hận cũng đã trễ rồi.
Cả nhà của bọn họ giống như đã ném bảo bối ra ngoài.
Bây giờ nhà họ Khương thê thảm bao nhiêu thì cũng để chứng minh bọn họ hối hận bấy nhiêu.
…
Khương Chi ngồi trên xe, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
DTV
Một thời gian đã trôi qua, dường như tất cả mọi người cũng đã thay đổi, không những thay đổi mà còn có kết cục thuộc về riêng mình. Điều duy nhất khiến cô phải tốn thêm chút tâm tư ở thôn Khương Gia này cũng chỉ còn lại An Thiên Tứ ở trường tiểu học của thôn.
Nghĩ như vậy, Khương Chi lên tiếng: “Mạnh Lam, đến trường tiểu học của thôn đi!”
“Vâng, bà chủ.”
Trường tiểu học của thôn.
Khương Chi vừa đi đến cổng trường thì đã lập tức đụng phải An Thiên Tứ đang dắt xe đạp ra, chuẩn bị đạp xe rời đi.
Hôm nay An Thiên Tứ mặc áo sơ mi trắng, anh ấy vẫn giống như lúc mới gặp, dáng người cao, gầy gò, gương mặt tuấn tú, rạng rỡ, lúc nhìn thấy Khương Chi, trên mặt đã tươi cười, anh ấy chào hỏi: “Khương Chi?”
Thái độ của An Thiên Tứ rất bình tĩnh, không nhiệt tình cũng không xa cách, giống như đang đối diện với một người bạn đã lâu không gặp.
Lông mày của Khương Chi giãn ra, cô khẽ cười hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
An Thiên Tứ nói: “Ha ha, trùng hợp quá, tôi vừa hết tiết nên đang chuẩn bị đạp xe đến nhà xuất bản của cô lấy vài tờ báo. Còn cô? Tôi nghe nói cô đi thủ đô rồi mà, cô về đây từ bao giờ?”
Khương Chi cong khóe môi: “Vừa trở về thôi.”
An Thiên Tứ khẽ gật đầu, lại hỏi: “Hôm nay cô đến có việc gì à?”
“Có việc này tôi muốn tìm anh hỏi ý kiến. Tôi chuẩn bị xây dựng lại trường tiểu học trong thôn, địa điểm và thiết kế thế nào đều để anh quyết định.” Giọng nói của Khương Chi rất chậm rãi, ung dung, giống như đang nói hôm nay ăn cái gì.
Bờ môi của An Thiên Tứ co rút, trái tim vốn dĩ đang yên tĩnh thì lúc này đã đập mạnh dữ dội.
Anh ấy biết nguyên nhân Khương Chi làm như vậy, bởi vì anh ấy từng mong muốn tìm đến thôn xóm xa xôi hẻo lánh để dạy học. Chỉ là… Xây dựng lại trường tiểu học trong thôn sao?
Khương Chi thấy anh ấy thắc mắc thì mỉm cười: “Anh đâu phải một thân một mình, dì Lâm và cha anh chỉ có một mình anh là con, tuổi tác của họ đã lớn rồi, nếu anh thật sự vào nơi rừng sâu núi thẳm dạy học, vậy cha mẹ anh sẽ thế nào?”
Nghe nói đến đây, vẻ mặt An Thiên Tứ cũng chấn động, khó mà nén được hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-472.html.]
Trước giờ anh ấy chỉ muốn hoàn thành lý tưởng của mình nhưng chưa bao giờ cân nhắc đến người nhà mình, mà dạy học ở những nơi rừng núi xa xôi hẻo lánh đâu phải chỉ đi một hai năm là trở về, những ngày tháng sau này, cha mẹ của anh ấy sẽ thế nào?
Anh ấy không kết hôn, vợ con đều chưa có, anh ấy chưa từng nghĩ cho cha mẹ mình.
Đột nhiên sắc mặt của An Thiên Tứ trở nên nặng nề, anh ấy im lặng một lát, rồi thở dài: “Cô nói đúng lắm.”
Khương Chi gật đầu, khẽ cười nói: “Vậy nếu tôi xây dựng lại trường tiểu học trong thôn thì anh có bằng ý hỗ trợ tôi một phần không?”
Đối với quyết định của An Thiên Tứ, Khương Chi không hề cảm thấy kỳ quái, anh ấy vẫn luôn là một người lương thiện, thích suy nghĩ cho người khác, bây giờ nhắc đến cha mẹ mình như thế, làm sao anh ấy có thể tiếp tục với suy nghĩ bỏ lại tất cả mà chạy vào rừng sâu núi thẳm?
Tuy nói như vậy là “ép buộc” An Thiên Tứ nhưng Khương Chi cũng chỉ muốn suy nghĩ cho Lâm Huệ Chi.
Lâm Huệ Chi có thể để An Thiên Tứ rời khỏi huyện Thấm, vào thôn Khương Gia nho nhỏ này làm một giáo viên thì Khương Chi cũng đã hiểu bà ấy là một người mẹ cởi mở. Thế nhưng bà ấy đã để An Thiên Tứ làm theo ý mình một lần, nếu tiếp tục có lần thứ hai thì con trai bà ấy lại càng đi xa hơn, chỉ sợ bà ấy khó mà chịu đựng được.
“Tôi biết anh mong muốn tất cả trẻ con trong thôn đều có thể đến trường, mặc dù để anh ở lại thôn Khương Gia nhưng tôi cũng có thể đồng ý với anh, hàng năm tôi sẽ giúp đỡ cho một số trẻ con từ các thôn ở sâu trong núi, để trẻ nhỏ trong đó cũng có thể được học hành, anh thấy như vậy có được không?”
Giọng nói của Khương Chi rất trịnh trọng, cô thật sự rất cảm kích An Thiên Tứ đã giúp đỡ mình trong khoảng thời gian trước đây.
Khi đó cô vừa phải chăm sóc Tiểu Diệu còn bị thương vừa phải chú ý đến Tiểu Qua ngây thơ, ngoài ra còn phải tìm kiếm hai đứa bé vẫn đang lưu lạc bên ngoài, đúng là không có cách nào phân thân được, nếu không nhờ An Thiên Tứ, cô cũng không biết phải tin ai.”
An Thiên Tứ nghiêm túc nhìn Khương Chi, rất lâu sau đó anh ấy mới thản nhiên lên tiếng nhưng giọng nói lại mang cảm giác đáng tiếc: “Tôi nghĩ có lẽ không theo đuổi được cô chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi.”
Anh ấy nói hết câu nhưng không đợi Khương Chi mở miệng, An Thiên Tứ lại tiếp tục: “Cô yên tâm, tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ về việc thiết kế cho trường học, cũng thay mấy đứa bé cảm ơn cô.”
“Khương Chi, hy vọng sau này mọi chuyện của cô đều tốt đẹp.”
Sau khi thông báo với An Thiên Tứ xong, Khương Chi lên xe và bàn giao với Mạnh Lam một tiếng.
Xây dựng lại trường tiểu học trong thôn cũng không tính là việc khó, số tiền hiện có trong tay cô rất dưa dả, vừa khéo cô có thể dùng nó để trả nợ ân tình.
Từ thôn Khương Gia quay lại nhà xuất bản không mất nhiều thời gian, Khương Chi còn chưa đợi Vân Tường tìm đến nhận lỗi thì đã nhìn thấy một người đứng trước cửa.
Dáng vẻ cô ấy rất phổ thông, làn da ngâm, cả người từ trên xuống dưới đều cho thấy đây là một người chất phác, trong tay cô ấy còn cầm một chiếc khăn được gấp lại rất chỉnh tề, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn của nhà xuất bản.
Cận Giai Giai.
Nói ra thì cô và Cận Giai Giai cũng không tính là quen biết nhưng trong tay cô lại nắm giữ khế đất của Cận Giai Giai.
Trước đây, Cận Giai Giai muốn có tiền để giúp Cận Phong Sa thoát khỏi Điền Hoán Mai nên mới có giao dịch này, còn Khương Chi thì muốn nhờ Cận Giai Giai chú ý đến Tiểu Ngự nhiều hơn, thế nhưng mọi chuyện lại đi theo chiều hướng mà không ai khống chế được, trái lại cuộc giao dịch kia có vẻ như đầu voi đuôi chuột.
Cận Giai Giai quay người lại thì thấy Khương Chi.
Trong nháy mắt, ánh mắt cô ấy trở nên câu nệ và ngượng ngùng nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bước đến, nhỏ giọng nói: “Đồng chí Khương, đây là tiền tôi nợ cô, tôi… Cô có thể trả lại nhà cho tôi không?”
Khương Chi nhìn cô ấy một lúc, cô nhận khăn tay, bên trong đó một bọc tiền giấy, tất cả là hai trăm mười đồng.
Cận Giai Giai cúi đầu thấp xuống, cô ấy không dám nhìn Khương Chi, thấp giọng nói: “Tôi đã đến tìm cô nhiều lần rồi.”
“Cô chờ một lát.” Khương Chi cầm tiền đi vào nhà xuất bản.
Trong mắt Cận Giai Giai lộ vẻ sững sờ. Cô ấy cho rằng Khương Chi sẽ hỏi cô ấy về chuyện của Cận Phong Sa nhưng không ngờ Khương Chi không hỏi đến, cô không có chút hứng thú nào về chuyện của họ, cũng không có ý muốn làm khó cô ấy.