Xe dừng lại, Khương Chi xuống xe, Mạnh Lam cũng gọi mấy người cấp dưới đến hỏi thăm.
“Bà chủ, trên núi đã được dọn dẹp gần hết rồi. Xung quanh cũng đã có hàng rào, có thể trồng cây con rồi. Mấy ngày nay bọn họ cũng luôn canh chừng nhà cửa, không xảy ra việc gì cả.” Mạnh Lam nói.
Khương Chi gật đầu, đi vòng quanh nhà một vòng, quay lại đã thấy Vân Mông, nhưng không chỉ có một mình ông ta.
Bên cạnh Vân Mông còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện với ông ta, dáng vẻ đó, không phải Giang Noãn Xuân thì còn là ai được chứ?
Khóe miệng Khương Chi khẽ giật. Hai người này cuối cùng vậy mà lại tiến tới với nhau, ngẫm lại cũng thật là có đủ tính hí kịch. Nhưng mà Vân Mông này thật đúng là người trong mắt chỉ có tình yêu. Nhiều năm như vậy, tình cảm đối với Giang Noãn Xuân vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, hai người không có quan hệ huyết thống. Nếu đôi bên tình nguyện thì cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của Khương Chi nên Vân Mông ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Khương Chi thì ông ta sững sờ một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu nói gì đó với Giang Noãn Xuân rồi đi về phía Khương Chi.
“Đồng chí Khương.” Vân Mông không dám gọi Khương Chi là “em họ” mà dùng giọng điệu rất khách sáo.
Lúc này ông ta trông khác hẳn với dáng vẻ điên cuồng lúc trước.
Khương Chi nhìn ông ta vài giây nhưng không nói gì. Cô và Vân Mông không phải là những người có thể đứng nói chuyện phiếm với nhau được.
Vân Mông cũng biết mình đã làm những việc ngu ngốc trước đây, ông ta có hơi lúng túng nói: “Đồng chí Khương, trước đây là do tôi hành xử quá đáng. Xin lỗi, mong cô đừng chấp nhặt với tôi.”
Khương Chi lắc đầu, quay người định đi.
Cô và Vân Mông thật sự không có gì để nói. Ông ta muốn tham gia sửa nhà cho cô cũng được, dù sao cuối cùng cũng cần người kiểm tra. Nếu có vấn đề thì ông ta cũng không thể chạy thoát được, còn về tiền lương thì xin lỗi, thứ cho cô không thể ra sức.
Vân Mông không phải là người cô thuê, ông ta muốn làm không lương thì cứ làm.
Khi Khương Chi quay người đi, cô nghe thấy tiếng của Vân Mông:
“Tôi vốn không định đến, là dì mở miệng bảo tôi đến giúp cô.”
“Đồng chí Khương, sau khi trải qua chuyện của nhà họ Dương thì dì đã suy sụp tinh thần, tóc bạc đi không biết bao nhiêu sợi. Bây giờ chú vẫn còn phải chống gậy, ước nguyện lớn nhất của hai người là có thể nhận lại cô.”
“Tôi biết tôi nói những điều này với cô rất buồn cười, cô cũng sẽ không nghe lời tôi nhưng tôi hy vọng cô có thể cân nhắc xem xét.”
“Chuyện nhà cửa cô không cần lo lắng, cứ giao cho tôi là được, nhất định tôi sẽ xây cho cô một ngôi nhà tốt.”
Vân Mông nói xong, không đợi Khương Chi mở miệng liền quay lại tiếp tục làm việc.
Giang Noãn Xuân ngẩng đầu nhìn bóng lưng Khương Chi, cụp mắt xuống, tay cầm cốc nước siết chặt, không biết đang nghĩ gì.
Khương Chi dừng lại một chút, cũng không định nói gì với Vân Mông, quay sang gặp lại những người phụ trách trồng rừng.
Những người này đều là những người mà Mạnh Lam dẫn theo lúc đầu, hàng ngày vẫn gửi những sản vật tươi rói mới hái từ rừng đến huyện Thấm cho cô. Họ rất tận tâm, toàn bộ khu vực ngoại vi của ngọn núi đều được chặn lại bằng hàng rào, một vài thú dữ cũng đã bị xua đuổi.
Khương Chi nói: “Tôi sẽ về chuẩn bị một số cây giống, sáng mai các anh đến vận chuyển. Việc trồng cây giống còn phải nhờ các anh.”
DTV
Cô đã xem qua, trong cửa hàng hệ thống có bán cây giống trái cây hoang dã. Sau khi trồng, trái cây mọc ra vẫn được hệ thống cũng thu mua lại, như vậy vừa có thể che dấu nguồn gốc, vừa có thể xây dựng hệ thống buôn bán tuần hoàn, một vốn bốn lời.
A Đa cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng sáng, đáp: “Bà chủ đừng khách sáo, đều là những việc chúng tôi nên làm!”
Khương Chi gật đầu, lại tự mình lên núi kiểm tra một vòng, xác định không có gì thiếu sót mới xuống núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-471.html.]
Tuy nhiên, khi cô xuống núi chuẩn bị rời khỏi làng thì thấy Điền Hoán Mai và Bạch Hương Chi đang đứng bên cạnh xe của cô. Bạch Hương Chi cúi đầu khóc thút thít, cả người như bị một lớp mây đen bao phủ, còn Điền Hoán Mai đang ôm vai bà ta an ủi.
Khương Chi dừng lại, xoa xoa thái dương.
Mẹ cô đúng là vô cùng khó lường, tìm được một chút cơ hội liền muốn bám lấy.
“Con ơi! Con ơi! Mẹ thật không biết phải sống thế nào nữa. Ba của con, ba của con, ông ta lại bắt mẹ ở trong phòng của Đinh Hương và Quế Hoa. Còn ông ta đã đưa quả phụ đó và thằng con hoang về ở trong phòng cũ của mẹ. Con nói xem, sau này mẹ phải làm sao?”
Bạch Hương Chi luôn chú ý đến Khương Chi, vừa nhìn thấy người, bà ta liền khóc lớn lên.
Bây giờ Khương Đinh Hương không biết đi đâu. Giang Noãn Xuân và bà ta không thân thiết, giờ cô ta lại rơi vào vòng tay của người khác mà không quan tâm đến bà mẹ ruột như bà ta. Những đứa con gái khác thì trách bà ta mang theo Khương Đinh Hương chạy, trở về nhà mẹ đẻ hưởng phúc.
Bây giờ bà ta thật là người ngoài cuộc, ngoại trừ dựa vào người con gái còn lại là Khương Chi thì không có cách nào khác.
Điền Hoán Mai vốn không coi trọng Bạch Hương Chi. Dù sao lúc hai người còn trẻ cũng từng qua lại với nhau nhưng quan hệ không được hòa hợp. Nhưng nhìn thấy bà ta thê thảm như vậy, chồng lại có thêm người phụ nữ và con trai khác. Con gái thì không có đứa nào quan tâm đến bà ta.
Mà đứa con gái thành đạt nhất lại không phải con ruột!
Nghĩ vậy, Bạch Hương Chi cũng thật đáng thương.
Điền Hoán Mai thở dài: “Khương Tả Phong là một người không biết xấu hổ, sau khi bị nhà máy sa thải, ông ta cũng không tìm công việc khác kiếm sống mà suốt ngày đòi tiền của con gái mình nuôi quả phụ kia và con trai. Lần này bà quay lại, sau này còn biết trông cậy vào ai?”
Bạch Hương Chi khóc to hơn, tiếng khóc bi thương này gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Khương Chi.
Cô giơ tay lên, giọng nói lạnh lùng: “Đừng khóc nữa!”
Bạch Hương Chi nín bặt. Bà ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Khương Chi, bất chợt lại nghẹn ngào.
Điền Hoán Mai cũng không nói nữa.
Bây giờ Khương Chi đã là “thần tài” của thôn Khương Gia, người nào dám đắc tội với cô? Phải biết rằng, chỉ cần một ít tiền rỉ ra từ giữa kẻ tay cô cũng bằng số tiền mà tất cả người dân trong thôn làm việc vất vả mười ngày nửa tháng rồi, mấy thôn xung quanh đây hâm mộ thôn Khương Gia của bọn họ biết bao nhiêu.
Cuộc sống của thôn Khương Gia trở nên tốt hơn, bình thường mỗi nhà còn dám mua hai lạng thịt về ăn, bọn họ phát đạt như thế khiến không ít người muốn dời đến thôn họ sinh sống, kể cả các cô gái, chàng trai trẻ tuổi trong thôn muốn tìm đối tượng kết hôn cũng dễ hơn rất nhiều.
Mà tất cả những điều này đều do cô gái trước mắt bà ấy mang đến.
“Khương Đinh Hương đã có đường ra, sau này cô ta sẽ quay về nuôi bà. Còn về phần Khương Tả Phong, lẽ nào không có đàn ông thì bà không sống được? Xã hội bây giờ đã thay đổi rồi, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, đừng suốt ngày chỉ biết khóc lóc!”
“Bà phải học làm sao để sống tốt mà không phải cứ oán trời trách đất, tìm cách dựa dẫm vào người khác.”
“Tình cảm mẹ con của chúng ta đã cắt đứt ngay sau khi bà đuổi tôi ra khỏi nhà họ Khương, bây giờ nói gì cũng vô ích, tôi nói lần này là lần cuối cùng, sau này đừng tìm tôi nữa!”
“Đây là một trăm đồng, đủ cho bà tự thu xếp cho bản thân.”
Khương Chi đưa một trăm đồng vào tay Bạch Hương Chi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Cô không tiếp tục nói với Bạch Hương Chi vẫn đang ngồi dưới đất nữa mà quay đầu nói với Điền Hoán Mai: “Hành vi của Khương Tả Phong hẳn phải bị phê bình, chú Đức Hải không thể mặc kệ ông ta, cũng nên hỗ trợ lấy lại tôn nghiêm và thể diện cho đồng chí Bạch.”
“Ly hôn hay vẫn ở riêng lại là chuyện của hai người.”
Khương Chi nói xong đã lên xe rời đi.