Khuôn mặt Thôi Tử Tiện tái nhợt. Anh ấy nắm chặt hai bàn tay, rõ ràng đang kìm nén sự tức giận vô cùng.
Anh ấy nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc, xoay người đi ra ngoài nhưng giọng nói lại rất kiên định: “Cô không đi thì tôi cũng sẽ không đi.”
Khương Chi nhìn bóng dáng quật cường của Thôi Tử Tiện, cau mày, không biết nên nói cái gì.
Nhưng có một người biết hết mọi chuyện ở đây như vậy, thật sự là một quả b.o.m hẹn giờ.
Cô luôn cảm thấy mọi chuyện ở trong sách không thể nói ra, nếu không khả năng sẽ dẫn tới hậu quả khó lường.
Khương Chi đứng ở cửa đứng một lúc rồi mới xoay người trở lại. Chuyện này cô cần phải suy nghĩ một chút.
Khi cô quay lại, Vân Tường với Phó Đông Thăng đều đã rời đi rồi, chỉ còn có Mạnh Lam vẫn ngồi ăn ở đó. Vừa nhìn thấy Khương Chi, anh ấy lặp tức đứng lên, hỏi: “Bà chủ, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Khương Chi khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói: “Mạnh Lam, tìm người theo dõi Thôi Tử Tiện giúp tôi.”
Hiện tại cô không thể nào làm gì được người này, nhưng cũng muốn đề phòng anh ấy đến tìm những nhân vật trong cốt truyện để nói điều gì đó không có.
Mạnh Lam hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Anh ấy chỉ trả lời rồi lập tức đi xuống thu xếp.
Trong chốc lát Khương Chi cũng không có hứng thú ăn uống. Sự thật của Thôi Tử Tiện khiến cho cô sợ hãi và khó xử. Anh ấy thật sự giống như một quả b.o.m có thể nổ bất cứ lúc nào, đè nặng ở trong lòng cô, hơn nữa quả b.o.m này còn cực kỳ cứng đầu.
Cô không muốn dùng đoạn quá mạnh mẽ, nhưng nếu Thôi Tử Tiện quá khó đối phó thì thậm chí cô không cần phải tự ra tay.
Khương Chi hít vào một hơi, lười suy nghĩ nữa, đi vào nhà nghỉ ngơi. Sáng mai cô còn phải về thôn Khương Gia, nhanh chóng giải quyết xong vấn đề ở đây và đưa Thôi Tử Tiện lên Bắc Kinh. Cô phải để Trần Bán Tiên nhìn xem có cách nào đưa anh ấy trở về mãi mãi hay không.
…
Sáng sớm hôm sau, Vân Tường lại đến.
Bà ấy mang theo một chồng tài liệu đến để báo cáo sổ sách của nhà máy quần áo cho Khương Chi.
DTV
Khương Chi nhìn cô ấy một cái và nói: “Tôi phải về thôn Khương Gia một chuyến, tài liệu đưa cho tôi là được.”
Vân Tường lơ đãng khẽ gật gật đầu. Khi Khương Chi với Mạnh Lam chuẩn bị rời đi, bà ấy mới hỏi: “Bà chủ, rất xin lỗi.”
Khương Chi dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có chuyện gì chờ tôi quay về rồi nói.”
Mạnh Lam lái xe một đường thuận lợi đi đến thôn Khương Gia, Khương Chi ngồi trên xe xem sổ sách và tài liệu mà Vân Tường đưa đến. Mỗi ghi chép đều rất rõ ràng, cũng không có điểm nghi ngờ không rõ ràng nào cả. Có thể thấy Vân Tường rất tâm huyết đối với nhà may quần áo.
Khương Chi vẫn cụp mắt nhìn tài liệu, giọng nói nhẹ nhàng: “ Ân Đình không có gì động tĩnh gì sao?”
Mạnh Lam lắc đầu, nói: “Tôi vẫn luôn chú ý đến trấn Đại Danh, Ân Đình không đến đó, cũng không có điểm gì đặc biệt. Gần đây cũng không có người khả nghi đến đây.”
Khương Chi ngước mắt lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Ân Đình là người có thù tất báo, cũng không bao giờ chịu thiệt nhưng lại liên tục chịu tổn thất ở trong tay cô, làm sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này? Theo lý thuyết khi cô trở về trấn Đại Danh thì anh ta sẽ bắt lấy cơ hội này mà hung hăng trả thù mới đúng.
Chẳng lẽ Thanh Thị đã xảy ra chuyện gì sao?
Khương Chi cau mày, nghĩ đến Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường.
Ân Đình không đến đối phó cô thì chỉ có thể nói rằng anh ta đang làm việc quan trọng hơn. Mà chuyện này, ngoại trừ việc anh ta phải diệt trừ Hoắc Thế Quang thì cô cũng không thể nghĩ được điều gì khác. Xem ra việc Hoắc Thế Quang với Triệu Cam Đường muốn nhẹ nhàng rời khỏi Thanh Thị là điều không dễ dàng.
Nhưng mà, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-470.html.]
Hiện tại cô đang ở trấn Đại Danh, dù thật sự có chuyện gì xảy ra thì cũng là ngoài tầm tay của cô, hơn nữa mọi chuyện cô đã nói vô cũng rõ ràng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ có thể nói ra một câu: Thời vậy, mệnh vậy.
Mạnh Lam lái xe, vừa mới mới đến thôn Khương Gia thì đã gặp phải một chiếc xe cưới trên đường.
“Bà chủ, hôm nay trong thôn có người kết hôn!” Mạnh Lam nhỏ giọng nói một câu, lái xe vào lề đường để cho xe cưới đi trước.
Khương Chi không có hứng thú với việc này, nhưng mà lúc xe cưới sắp đi ngang qua xe của cô thì đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó cửa xe mở ra, cô dâu Khương Quế Hoa mặc một bộ váy màu đỏ bước xuống xe, trong tay cô ta còn cầm một bó hoa được gói lại bằng một giấy gói màu trong suốt.
Khương Quế Hoa đi đến chỗ xe của Khương Chi rồi gõ cửa sổ.
Khương Chi hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt thờ ơ nhìn Khương Quế Hoa. Người phụ nữ này một lòng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cuối cùng cũng đã kết hôn. Cô nhìn phong cách của đám cưới này thì đoán được nhà chồng mà cô ta gả đến khẳng định không tệ.
Giọng nói của cô bình thản thẳng thắn giống như người bên ngoài chỉ là một người xa lạ: “Có chuyện gì vậy?”
“Đúng thật là em sao.” Khương Quế Hoa nhìn Khương Chi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cô ta biết lái một chiếc xe tốt như vậy về thôn không ai khác chính là người “em gái” này của mình.
Khương Quế Hoa nhìn Khương Chi ngồi ở trong xe, mọi cử chỉ và hành đồng đều rất bình tĩnh tao nhã. Cô ta khẽ cắn môi, trên khuôn mặt bình thường hiện lên một chút phức tạp không nói nên lời: “Mẹ nói, là em bảo bà ấy quay trở về phải không?”
Khương Chi thấy vậy thì chỉ im lặng nhìn Khương Quế Hoa mà không nói gì.
Khương Quế Hoa mỉm cười: “Chị biết em ghét chị, chị cũng không thích em. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn em, cảm ơn em đã nói chuyện với mẹ, để bà ấy có thể quay về, ít nhất cũng không phải để chị một mình, một mình xuất giá.”
“Hôm nay chị kết hôn. Đây, kẹo mừng.” Khương Quế Hoa đưa cho Khương Chi một túi kẹo mừng được bọc trong một chiếc túi lưới màu đỏ.
Mặc dù Khương Chi không quan tâm đến cô ta nhưng Khương Quế Hoa vẫn nói chuyện một cách lịch sự. Sau khi Khương Chi nhận lấy kẹo mừng thì cô ta quay người lên xe.
Cô ta nhìn qua cửa sổ, cách Khương Chi qua một lớp cửa sổ xe, nhẹ nhàng thở ra: “Thời gian này chị đã trải qua rất nhiều chuyện. Dù em có tin hay không, chị thực sự rất biết ơn em.”
Khương Quế Hoa nói xong, chiếc xe cưới liền chạy đi xa.
Khương Chi nhìn theo đoàn xe cưới đang xa dần trong gương chiếu hậu, trong lòng hiểu rõ đây có lẽ là lần cuối cùng cô và Khương Quế Hoa gặp nhau.
Khương Quế Hoa thích đua đòi, nhiều năm qua một lòng muốn lấy chồng tốt, để mình được ngẩng cao đầu nhưng gia đình liên tục gặp biến cố buộc cô ta phải trưởng thành. Lần này Bạch Hương Chi và Khương Đinh Hương bỏ đi, để cô ta một mình ở lại với Khương Tả Phong và quả phụ mẹ góa con côi.
Có thể tưởng tượng được Khương Quế Hoa đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Cô ta có thể nghĩ thông suốt thì cô cũng không cảm thấy lạ gì.
Khương Chi đem kẹo cưới trong tay cho Mạnh Lam: “Anh ăn đi.”
Mạnh Lam nhếch miệng nở nụ cười: “Cảm ơn bà chủ!”
Bà chủ nhà bọn họ đúng là người vừa xinh đẹp vừa có lòng tốt và chu đáo, lại còn biết anh ấy thích ăn đồ ngọt nữa, ha ha.
Khương Chi khẽ cười một tiếng, bảo Mạnh Lam lái xe. Dần dần tiếp xúc, cô cũng nhìn ra rồi, Mạnh Lam là một người trầm tính. Lúc mới gặp thì mặt mũi anh ấy rất nghiêm túc, vẻ ngoài căng thẳng thật sự có chút dọa người nhưng sau khi quen rồi thì lại lộ ra vẻ ngốc nghếch của mình.
Có lẽ là vì hôm nay Khương Quế Hoa kết hôn, trong thôn đèn hoa rực rỡ, trên đất còn có không ít tàn pháo.
Trẻ con trong làng chạy đi chạy lại, đứa nào đứa nấy ngậm kẹo trong miệng, mừng rỡ đến mức cười tít cả mắt.
Mạnh Lam lái xe đi qua, không ít người đều nhìn về phía này.
Khương Chi không dừng lại, chỉ thấy một nửa ngôi nhà nhỏ đã được xây dựng, hiệu suất này cũng không chậm.