Việc kinh doanh của nhà xuất bản và nhà máy sản xuất trang phục đã đi vào quỹ đạo, cô chỉ cần đưa ra một vài lời khuyên, Vân Tường và Phó Đông Thăng có thể hoàn toàn xử lý tốt, về phần những chuyện khác, hai người họ tự mình giải quyết, đến cả bản thân cô cũng đang bận đến mức chóng mặt đây.
Hôm nay ngồi xe cả một chặng đường dài, cô muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn muốn quay lại thôn Khương gia, cũng không biết nhà cửa xây xong chưa, còn cả trên núi, việc cấy giống cũng nên bắt đầu tiến hành.
Phó Đông Thăng nhìn Khương Chi rời đi, khẽ cười khổ một tiếng.
Lẽ ra ông ấy nên nghĩ ra từ lâu, bà chủ của bọn họ là người ghét nhất rắc rối, sao có thể quan tâm đến đời sống tình cảm của Vân Tường được chứ?
Nhưng mà người tên Thôi Tử Tiên kia, vừa nhìn đã biết không có ý tốt, trong mắt anh ta không có chút tình yêu hay tình cảm gì với Vân Tường, cũng không biết anh ta đi theo Vân Tường để làm gì, ông ấy thật sự không hy vọng người khó khăn lắm mới thoát khỏi sự suy sụp và tuyệt vọng như Vân Tường, lại lần nữa bị tổn thương.
……
Buổi tối, Khương Chi vừa rửa tay nấu cơm tối xong.
Mấy ngày nay Mạnh lam đi theo cô chạy ngược chạy xuôi, chưa từng ăn một miếng đồ ăn nóng nào, dù thế nào cũng nên bày tỏ lòng cảm ơn mới được.
Cô hầm chân giò, lại làm bánh bao.
Mặc dù hai ngày nay chưa nấu cơm, nhưng tay nghề của cô vẫn tốt như thế, vừa nấu xong, mùi thơm của thức ăn lập tức bay khắp nhà xuất bản.
“Mau đến ăn cơm đi.” Khương Chi vẫy tay, Manh Lam có chút xấu hổ đi đến, trên mặt không còn vẻ nghiêm túc như trước nữa, mà giống như một người mang theo vẻ mặt tràn đầy thèm ăn.
Anh ấy biết mà, đi theo bà chủ sẽ có thịt để ăn, mùi vị này thật sự khiến anh ấy muốn nuốt luôn đầu lưỡi mà.
Cắn một miếng thịt, không chỉ nạc mỡ đan xen, còn mềm mềm co dãn, hương vị ngọt ngào, tuyệt vời đến mức gần như không thể diễn tả được bằng lời, cắn một miếng là không thể ngừng ăn được.
Khương Chi đưa bánh bao cho Mạnh Lam, khách sáo nói: “Dạo này vất vả cho anh rồi, ăn nhiều một chút nhé.”
Mạnh Lam lau vết dầu mỡ trên miệng, cười toe toét nói: “Bà chủ nói gì vậy, đây đều là chuyện tôi nên làm!”
Đùa gì chứ, nếu thường xuyên được ăn những bữa ăn ngon như vậy, thì ngày nào anh ấy cũng muốn ăn, phải đi theo bà chủ chạy đi chạy lại khắp nơi cũng được!
Mạnh Lam lại gắp một chiếc bánh bao khác nhét vào miệng, cắn một miếng, mùi vị tươi ngon của thịt lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, lớp da bên ngoài mềm dai bao bọc những viên thịt tươi ngon, chỉ hai ba miếng đã ăn hết cái bánh bao.
Khương Chi bưng bát cháo lên, chậm rãi uống.
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài.
“Bà chủ! Cuối cùng cô cũng đã trở lại!” Giọng nói của Vân Tường tràn đầy vui mừng.
Phó Đông Thăng nhìn nét mặt tươi cười rạng rỡ của Vân Tường, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông đẹp trai đứng bên cạnh bà ấy, dáng người cao lớn, phong độ lịch lãm thì khóe miệng mím chặt.
Đây rõ ràng là một người đàn ông cực kỳ ưu tú, một người đàn ông với khí chất xuất chúng, có vẻ ngoài tuấn tú.
“Khương Chi?” Thôi Tử Tiện nhìn Khương Chi, cô đang ngồi trên ghế, sống lưng thon dài ngồi thẳng, dáng người duyên dáng, khuôn mặt đã không phải khuôn mặt kia, nhưng đôi mắt, vẫn xinh đẹp sáng ngời như ngôi sao sáng như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khương Chi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Thôi Tử Tiện.
Khoảnh khắc cô nhìn rõ khuôn mặt kia của anh ta, đồng tử Khương Chi không khỏi co rút lại, cô đã từng nhìn thấy người này trước đây, cũng không phải ở thế giớ này, mà là lúc hồn cô lìa khỏi xác trở lại thế giới trước kia, lúc đó cô đã lầm tưởng bóng lưng của anh ta là Thi Liên Chu!
Giây phút này, mặc dù Khương Chi có bình tĩnh như thế nào, cũng không nhịn được cảm thấy khiếp sợ nói không nên lời.
Cô xuyên qua một quyển sách, vậy người này thì sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Hay là anh ta chỉ là một người xa lạ ở thế giới này có được khuôn mặt giống hệt như người mà cô từng quen ở kiếp trước?
Hai tay Khương Chi nắm chặt, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Mạnh Lam vẫn luôn đắm chìm trước bàn thức ăn cũng nhận thấy được điều gì kỳ lạ, anh ấy bình tĩnh đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Khương Chi, im lặng chặn tầm mắt của Thôi Tử Tiện, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-468.html.]
Vân Tường cảm giác được bầu không khí có chút khác thường, mỉm cười, hòa giải nói: “Bà chủ?”
“Vị này chính là đồng chí Thôi Tử Tiện, là người Thượng Hải, tất cả nguyên liệu vải vóc trong nhà máy chúng ta đều được nhập từ nhà máy của anh ấy, lúc này anh ấy đến đây là muốn làm quen với bà chủ, sau đó muốn thúc đẩy hợp tác giữa hai bên trong tương lai.
“Vậy sao?” Khương Chi đứng dậy, nhìn thẳng vào Thôi Tử Tiện.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Khương Chi trầm xuống, cô biết, người này thật sự là người mà cô đã gặp ở kiếp trước.
Sao anh ấy có thể đến được đây?
Thôi Tử Tiện thấy được sự cạnh giác và thờ ơ trong mắt của Khương Chi thì trong lòng anh ấy hiện lên một tia cay đắng, sau đó lại bình tĩnh lại, giọng điệu nghiêm túc và lịch sự nói: “Bà chủ Khương, mạo muội ghé thăm, xin hãy thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ muốn cùng cô trao đổi một chút về ý định hợp tác trong tương lai thôi.”
“Tôi nghĩ, với tư cách là ‘người quen cũ’, bà chủ Khương sẽ cho tôi chút mặt mũi này phải không?”
Thôi Tử Tiện hít sâu một hơi, ý tứ trong lời nói của anh ấy cực kỳ rõ ràng.
Vân Tường sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại: “Người quen cũ? Tử Tiện, cậu quen biết cô chủ của chúng tôi sao?”
Thôi Tử Tiện cười cười, giọng điệu quen thuộc: “Chắc là có thể xem như người quen, dù sao, trên thế giới này, cũng chỉ có tôi với cô ấy là người cùng một đường.”
Lời nói của anh ta rất ái muội, làm cho sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi.
Mạnh Lam nắm chặt tay, quay đầu nhìn Khương Chi, không tiếng động dò hỏi: Bà chủ, tôi có thể đánh anh ta không?
Sắc mặt Vân Tường trắng nhợt, nhưng thất thố cũng chỉ trong nháy mắt, bà ấy nhìn chằm chằm đôi mắt của Thôi Tử Tiện trong giây lát, vẻ mặt kiềm chế.
Trong khoảng thời gian ở chung này bà ấy đã hiểu rõ, Thôi Tử Tiện nhìn như ôn nhuận có lễ, nhưng trên thực tế rất khó tiếp xúc, chuyện anh ấy không muốn làm, không muốn thừa nhận thì cũng không ai có thể buộc anh ấy thừa nhận, cho nên, lời anh ấy nói chính là lời thật lòng.
Vân Tường gục đầu xuống, đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt.
Bà ấy nên sớm biết, người đàn ông giống như Thôi Tử Tiễn, sao có thể coi trọng bà ấy chứ? Anh ấy làm việc cùng bà ấy chỉ để quay trở về gặp bà chủ, thật đúng là toàn tâm toàn ý.
Vẻ mặt Phó Đông Thăng cũng ngu luôn, hoàn toàn không rõ Thôi Tử Tiện này đang làm cái gì.
Ông ấy nhìn về phía Khương Chi, hậu tri hậu giác nói: “Bà…bà chủ, hai người…hai người có quen biết sao?”
Khương Chi cẩn thận nhìn chằm chằm Thôi Tử Tiện, không có trả lời.
Nhưng, thái độ “Như gặp đại địch” này của cô đã làm mọi người hiểu rõ, hai người đúng là người quen cũ.
DTV
Thôi Tử Tiện nheo mắt, lông mi run rẩy, giọng nói lại bình tĩnh không nghe ra nửa phần phập phồng: “Xem ra bà chủ Khương không muốn nói chuyện với tôi nữa, vậy được rồi, lần sau có thời gian thì tôi sẽ đến thăm.”
Dứt lời, anh ấy quay người về phía sân bước ra ngoài.
Khương Chi nhíu mày, mím môi, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi anh ấy lại: “Từ từ.”
Việc Thôi Tử Tiện đến đây rất kì lạ, gặp một người đến cùng một thế giới với cô, phản ứng đầu tiên của cô không phải là loại cảm giác vui sướng khi “Ở nơi đất khách gặp lại người quen cũ”, mà ngược lại tràn đầy đề phòng và cảnh giác, thậm chí vừa rồi trong lòng còn hiện lên một tia sát ý.
Cô cũng không hy vọng thế giới này có quá nhiều “đặc thù”, có lẽ sẽ có thể dẫn đến một ít tình huống và biến hóa khôn lường.
Vốn dĩ cô đã dần dần dung nhập thế giới này, không muốn dính đến thị phi, sinh ra biến cố.
Thôi Tử Tiện là một dị số, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Hai tròng mắt Khương Chi hơi lóe, bình tĩnh nói: “Mọi người chờ ở đây, tôi dẫn anh ta đi ra ngoài.”