Tay cô ấy run rẩy, vội kéo tay Khương Chi nói: “A chi, làm sao lại như vậy? Cho dù Ân Đình có thế nào thì cũng không thể ra tay với Thế Quang, hắn không sợ nhà họ Hoắc trả thù sao?”
Trái lại Hoắc Thế Quang lại rất bình tĩnh: “Làm sao Ân Đình kia lại sợ nhà họ Hoắc? Anh cả của anh vừa chết, nhà họ Hoắc đã triệt để rời khỏi phạm vi chính trị, đã không còn là mối kiêng kỵ của nhà họ Ân nữa, giữa hai nhà còn là quan hệ thông gia, trong mắt nhà họ Ân, nhà họ Hoắc bọn anh không khác gì một miếng thịt mỡ béo bở.”
Sắc mặt Triệu Cam Đường đã tái nhợt, giống như vừa bị người ta chặn đường đánh cho một gậy, đầu đau nhức như muốn nổ tung.
Khóe miệng Khương Chi như có ý cười, cô nói khẽ: “Hóa ra anh đã nhìn rõ”.
Hoắc Thế Quang cười khổ một tiếng: “Trước giờ tôi chưa bao giờ muốn nắm giữ quyền hành trong gia tộc, tôi luôn cho rằng có anh cả của mình ở đó thì tôi cứ ung dung thoải mái làm một cậu chủ của nhà họ Hoắc, chỉ đáng tiếc luôn có người ép tôi phải trưởng thành.”
Khương Chi từ chối cho ý kiến. Sinh ra trong gia tộc lớn, tóm lại vẫn có rất nhiều chuyện mà bản thân không muốn.
Hoắc Thế Chi chính là như thế, mà Hoắc Thế Quang cũng là như vậy.
Chẳng qua, nhà họ hoắc vẫn còn một Thái Ngọc ở đó, Hoắc Thế Quang muốn ung dung leo lên vị trí người thừa kế cũng rất khó.
Nhà họ Hoắc với khối tài sản lớn như vậy, người thừa kế gia tộc không khác gì người thừa kế hoàng vị, Thái Ngọc là quả phụ của Hoắc Thế Vinh, cô ta còn có một đứa con ruột, làm sao cam tâm tình nguyện chắp tay dâng miếng thịt mỡ đã vào đến miệng mình cho người khác?
Bên trong có người thân đề phòng, bên ngoài có nhà họ Ân nhìn chằm chằm, dùng “loạn trong giặc ngoài” để miêu tả tình hình của Hoắc Thế Quang cũng chưa đủ.
Tuy Triệu Cam Đường không hiểu nguyên nhân của những phức tạp trong này nhưng cô ấy biết Ân Đình không có ý tốt. Triệu Cam Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Thế Quang, giọng nói cũng run rẩy: “Chúng ta mau chóng quay về Hồng Kông đi!”
Mặc dù cô ấy yêu thích cuộc sống tự do tự tại, cũng chán ghét người Hồng Kông lừa gạt lẫn nhau nhưng vì mạng sống của Hoắc Thế Quang, cô ấy chấp nhận hy sinh tự do. Nhiều năm nay Hoắc Thế Quang vẫn yêu thương, chăm sóc cô ấy rất tỉ mỉ, Triệu Cam Đường đã quen với sự chu đáo của anh ấy, vả lại cô ấy càng không phải người gỗ.
Chưa nói đến việc cô ấy yêu Hoắc Thế Quang bao nhiêu nhưng tình cảm thì vẫn luôn tồn tại.
Hoắc Thế Quang nắm tay Triệu Cam Đường mà không nói chuyện.
Sau khi hai người bọn họ đã bình tĩnh trở lại, Triệu Cam Đường mới cau mày nói: “Rốt cuộc là Trần Cẩm và Ân Đình là thế nào? Vì sao cô ta cũng ở thành phố Thanh?”
Hoắc Thế Quang nhìn Triệu Cam Đường, thấp giọng nói: “Trước khi gả cho anh cả, Trần Cẩm từng có mối quan hệ mập mờ với Ân Đình, bây giờ anh cả đã c.h.ế.t rồi, hắn không còn kiêng kỵ ai nữa nên đâu cần che giấu nữa.”
Vừa nghe thấy bí mật này, môi Triệu Cam Đường cũng run lên, cô ấy thật sự không thể tin được.
Bây giờ Triệu Cam Đường mới biết được thì ra nhà họ Hoắc mà cô ấy phải gả vào cũng không hoa gấm như vẻ bề ngoài, bên trong đó là những bí mật bẩn thỉu không thể đếm hết được, thậm chí vào những lúc có trở ngại cho lợi ích của mình mà sẵn sàng trở thành người ngoài muốn trừ hết chướng ngoại vật.
P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha cả nhà. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!
Khương Chi nhìn vẻ mặt u sầu của hai người họ thì cau mày, đưa ra ý kiến: “Hai người nhanh chóng rời khỏi thành phố Thanh càng sớm càng tốt, giữ được mạng mới là điều quan trọng nhất, nếu như anh thật sự không muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Hoắc, vậy thì đi ở rể cho nhà họ Triệu là được.”
Hoắc Thế Quang sửng sốt: “Ở… Ở rể sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-466.html.]
Anh ấy sinh ra đã là con trai của nhà họ Hoắc, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ ‘ở rể’ này lại có thể xuất hiện trên người mình.
Tiếng hít thở của Triệu Cam Đường như ngừng lại, sau khi phản ứng lại, mới nói: “Nếu như Thế Quang ở rể nhà họ Triệu, làm như vậy chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Hoắc, sau này cũng sẽ không có ai nhìn chằm chằm anh ấy nữa! Một mũi tên trúng hai con chim!”
DTV
Khi nói những lời này, ánh mắt cô ấy không khỏi sáng lên, vỗ tay khen ngợi.
Đây quả thực là một ý kiến hay, chỉ cần cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Hoắc, như vậy không những người nhà họ Hoắc sẽ không cảnh giác với anh ấy, mà nhà họ n cũng sẽ không còn để ý đến người đã rời bỏ gia tộc như anh ấy nữa, chỉ cần không phải người thừa kế thì Hoắc Thế Quang có thể được an toàn.
Tuy nhiên, mặc dù cô ấy hơi chậm hiểu, nhưng cô ấy cũng biết muốn để Hoắc Thế Quang từ bỏ lòng tự trọng và đi ở rể sẽ khó khăn đến mức nào.
Triệu Cam Đường nghiêng đầu nhìn Hoắc Thế Quang, một lúc sau, giống như đã quyết định gì đó: “Thế Quang, anh đồng ý sao? Đồng ý ở rể cho nhà họ Triệu sao? Anh đừng lo, không phải thật sự ở rể, sau này con của chúng ta vẫn sẽ mang họ Hoắc! Chúng ta có thể rời khỏi Hồng Kông, đến nước ngoài sinh sống!”
Hoắc Thế Quang ngước mắt lên, chăm chú nhìn vào mắt Triệu Cam Đường.
Đột nhiên, anh ấy mỉm cười nói: “Cam Đường, chỉ cần anh có thể được ở bên cạnh em, đừng nói là ở rể, cho dù bắt anh làm cái gì anh cũng sẽ làm. Hơn nữa, anh chưa bao giờ quan tâm đến tài sản nhà họ Hoắc, chỉ cần em không chê anh vô dụng, không có tiền đồ là được.”
Triệu Cam Đường mím môi, cố nén sự cay cay trong mắt, đột nhiên cười nói: “Từ trước đến nay, em chưa bao giờ chê bai gì anh cả.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nếu như không phải địa điểm không đúng, có lẽ hai người họ đã trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp rồi.
Khương Chi giấu đi nụ cười trong mắt, giơ tay nhìn đồng hồ, ho nhẹ nói: “Cũng muộn rồi, hai người muốn bày tỏ tình cảm thì về nhà mà bày tỏ, tôi phải về nhà đây.”
Triệu Cam Đường có chút ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Hoắc Thế Quang mỉm cười, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ấy trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: “Cô Khương, cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết phải làm như thế nào rồi. Hôm nay là ngày khai trương của cửa hàng cô, chúng tôi cũng không thể trắng tay ra về được.”
Anh ấy nhìn ngắm xung quanh, nhìn thấy bộ trang điểm gương lược bằng hoa lê cúc ở trên kệ, vươn tay chỉ vào rồi nói: “Tôi muốn lấy nó.”
Khương Chi nhướng mày, gật đầu nói: “Được, hai người cầm đi, nhưng mà không cần trả tiền, đây coi như là quà cưới mà tôi tặng cho hai người, sau này, lúc hai người kết hôn, tôi e là không thể đến được, cho nên muốn chúc mừng trước.”
Kể từ sau khi Triệu Cam Đường gặp được cô, cô ấy vẫn luôn dùng thái độ rất chân thành với cô, cũng chưa bao giờ cố tình tỏ ra xa cách cô vì mối quan hệ giữa cô và nhà họ Hoắc, trên đời này, người như vậy quá ít, mặc dù hai người họ không thích hợp để làm bạn với nhau, nhưng cô vẫn luôn tôn trọng tình bạn ngắn ngủi này.
“A Chi…” Sống mũi Triệu Cam Đường đột nhiên cảm thấy cay cay.
Sau khi cô và Hoắc Thế Quang di dân ra nước ngoài, có lẽ mọi người sẽ khó còn có thể gặp lại nhau nữa.
Mặc dù Hoắc Thế Quang cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nhìn dáng vẻ kiên trì kia của Khương Chi thì anh ấy cũng không từ chối nữa.
Khương Chi tiễn hai người họ ra ngoài, sau đó lên xe rời khỏi cửa hàng, sáng sớm mai họ còn muốn trở về trấn Đại Danh, thời gian có chút gấp rút.
……