Khương Chi chậm rãi đặt tách trà lên bàn, trào phúng nhìn Ân Đình, xùy cười một tiếng: “Chứng cứ của anh không được tính là chứng cứ nhưng ở chỗ tôi lại có chứng cứ có thể chứng minh anh có ý đồ muốn quấy rối tôi, mà thậm chí còn với người nhà tôi. Có muốn nghe thử không?”
Ân Đình và Trần Cẩm đều sửng sờ, bọn họ không biết Khương Chi lấy chứng cứ từ đâu ra.
Chung Thủy giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ông ta vội nói: “Chứng cứ sao? Đồng chí Khương có chứng cứ gì có thể chứng minh mình trong sạch thì mau lấy ra, nếu không cô cũng đành phải âm thầm chịu đựng ngậm bồ hòn làm ngọt mất thôi.”
Khi Chung Thủy nói lời này cũng xem như ông ta đang bất công rất rõ ràng.
Khương Chi lấy cây bút ghi âm trong ngăn kéo ra, ấn mở, giọng nói rõ ràng của Ân Đình đã vang lên.
[“Khương Chi à Khương Chi, cô cứ chờ đó cho tôi, đời này tôi không rút gân, nhổ xương cô thì tôi không làm người!”
“Tôi sợ quá!”
“Ôi…”
“Chẳng phải cô đã ngàn dặm xa xôi đi tìm con trai của mình sao? Chờ đến khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của bọn nó, chắc cô không còn đắc ý như thế này đâu nhỉ?”
DTV
…]
Chỉ đơn giản ba câu đối thoại này cũng đã rõ ràng giữa Ân Đình và Khương Chi có thù oán với nhau nhưng người có ý muốn trả thù, còn muốn gây họa đến nhà người ta là Ân Đình, từng lời từng chữ độc ác của anh ta chui vào tai mọi người đứng ở đây, trong chớp mắt bầu không khí giống như c.h.ế.t lặng.
Khương Chi đưa bút ghi âm cho Chung Thủy, thản nhiên nói: “Sau buổi đấu giá kia, lúc đi trên đường tôi đã tình cờ gặp anh n đây.”
“Tôi và cô Trần bên cạnh hắn đều có hứng thú với đồ cổ nên đã hàn huyên thêm vài câu, chỉ là dường như anh n đây có nhược điểm gì đó nằm trong tay cô Trần nên không muốn cô Trấn nói chuyện phiếm với tôi, vì vậy mà dưới sự tức giận, lời nói của anh ta hơi… Ài…”
“Nhưng sở trưởng Chung cảm thấy một mình tôi có thể đánh lại hai người là anh n và cô Trần sao?”
Giọng nói của Khương Chi rất nhẹ, giống như tiếng suối róc rách nhưng lại rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh này.
Chung Thủy nhận bút ghi âm, sắc mặt cũng tối đi.
Ông ấy giơ bút ghi âm trong tay mình lên, lạnh lùng nói với Ân Đình: “Anh Ân, anh còn lời gì muốn nói? Thời gian không còn sớm nữa, không bằng anh hãy mau gọi điện về Hồng Kông, báo cáo với cha anh một tiếng, cũng đừng đổ lỗi cho cơ quan chức năng của thành phố Thanh chúng tôi không giải quyết.”
Tên Ân Đình này vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là rất ghê gớm.
Trần Cẩm thở ra nhẹ nhõm, cô ta cúi đầu xuống, tiếp tục làm phông nền.
Giọng nói của Ân Đình rất lạnh nhưng lời nói ra cũng khiến người ta khinh thường: “Khương Chi, cô giỏi lắm!”
Hắn đã từng điều tra Khương Chi và biết được cô chỉ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, còn chưa học hết cấp ba, là một người phụ nữ ngu xuẩn nhưng bây giờ xem ra thông tin hắn điều tra được và cô trong thực tế có sự chênh lệch rất lớn, cô có thể hung hăng càn quấy nhưng sau lưng đã giữ lại chứng cứ khiến người ta phải khoanh tay chịu trói.
Nếu người phụ nữ này là kẻ ngu xuẩn thì chỉ sợ trên thế giới sẽ không có người thông minh nữa rồi.
Khương Chi không hề hay biết giờ phút này, trong lòng Ân Đình, cô đã trở thành một người phụ nữ đa mưu túc trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-464.html.]
Chỉ là cho dù có biết thì cô cũng không thèm để ý.
Cô chưa từng có suy nghĩ muốn giải hòa với Ân Đình, dù sao hai bên xem như đã vạch mặt, tiếp theo có thế nào cũng không quan trọng, huống hồ ngay khi hắn nổi điên nói muốn ra tay với con của cô thì Khương Chi đã không muốn chừa lại mặt mũi cho hắn nữa.
Sau khi nghe thấy giọng điệu như muốn uy h.i.ế.p của Ân Đình, Chung Thủy giận dữ, nắm chặt bút ghi âm trong tay, lạnh giọng quát lên: “Đủ rồi! Anh n, nếu anh còn tiếp tục hung hăng càn quấy thì tôi cũng chỉ có thể báo lên trên! Ở đây là thành phố Thanh, không phải Hồng Kông!”
Ân Đình nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gầm lên: “Còn đứng đó làm gì? Đi!”
Hắn biết, ngay sau khi Khương Chi rút bút ghi âm ra thì hắn có nói gì thêm cũng chỉ là vừa ăn cướp vừa la làng. Hắn đã không có chứng cứ, bây giờ còn bị người ta nắm được nhược điểm của mình, nếu tiếp tục như vậy nữa, thua thiệt sẽ là hắn.
Ân Đình và Trần Cẩm vừa rời đi, bầu không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều.
Chung Thủy thở dài: “Đồng chí Khương, cái này…”
Khương Chi khoát tay: “Tạm thời sở trưởng Chung cứ giữ lấy mà dùng, nếu Hồng Kông có hỏi đến thì ông dùng nó để đối phó. Chẳng qua hôm nay là ngày cửa hàng đồ cổ của tôi khai trương nên phải làm phiền đích thân sở trưởng Chung ra cắt băng giúp.”
Nghe nói đến đây, Chung Thủy thở một hơi nhẹ nhõm, ông ấy vội vàng cười nói: “Nên như vậy, nên như vậy.”
Ông ấy đã có lợi thì tất nhiên phải giúp Khương Chi tuyên truyền, càng phải chính thức nói lại chuyện đã xảy ra ở buổi đấu giá lần trước cho quần chúng nghe lại một lần nữa, càng tăng thêm chút màu sắc huyền thoại cho bà chủ của cửa hàng đồ cổ này.
Thế là Chung Thủy dẫn theo một đoàn cảnh sát và Khương Chi bước ra, cắt băng khai trương cửa hàng đồ cổ.
Quan địa phương đã tự mình đến đây ủng hộ cửa hàng, có thể nói đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây, dân chúng vì muốn dính chút không khí vui vẻ nên truyền miệng đi khắp nơi, cũng làm cho danh tiếng của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian lan truyền xa hơn, cộng thêm kiến thức và kinh nghiệm của Hồ Vĩnh Chí về cổ vật mà cửa hàng có thể đi vào quỹ đạo rất nhanh.
Giới thượng lưu ở thành phố Thanh cảm kích Khương Chi nên từng người đến ủng hộ trong ngày cửa hàng khai trường, trước khi rời đi, trong tay còn cầm theo một hoặc hai món.
Ngày tiếp theo, Khương Chi lại kiếm lời đầy bồn đầy bát.
“Bà chủ, cô quá tài!” Hồ Vĩnh Chí thấy tiền bày đầy ra đó thì tay chân cũng muốn run rẩy. Đây là lần đầu tiên anh ấy biết đến kinh doanh, thế mà không ngờ kinh doanh còn kiếm tiền dễ hơn trộm mộ.
Mạnh Lam liếc một cái cũng phải chép miệng, đúng là bất ngờ: “Đúng vậy. Bà chủ, cô kiếm tiền giỏi như ông chủ vậy!”
Trước giờ anh ấy vẫn thường tự nhân ông chủ nhà mình chính là người kiếm tiền ghê gớm nhất, bây giờ xem ra bà chủ cũng không thua kém là bao, nói không chừng sau này hai vợ chồng họ còn có thể trở thành người giàu nhất. Chậc! Ngẫm lại vẫn thấy quá tài giỏi!
Khương Chi lắc đầu: “Còn kém xa lắm!”
Ngày đầu khai trương nhờ có Chung Thủy, cộng thêm dư âm của buổi đầu giá trước đó mà cô đã kiếm lời không ít, mức lợi nhuận đã lên đến mười vạn, thế nhưng trong tương lai muốn đạt được con số này, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Tổng tài sản trong tay cô bây giờ hơn ba mươi vạn rồi nhưng so với Thi Liên Chu, chỉ sợ còn không bằng số tiền lẻ của anh.
Sản nghiệp của Thi Liên Chu rất nhiều, thậm chí còn có ở Hồng Kông.
Đạo diễn chỉ là một nghề nghiệp phụ, tầm thường nhất trong số đó mà thôi, đó chỉ là sở thích mà không phải con đường anh kiếm tiền.
“Bà chủ, nguồn cung cho cửa hàng của chúng ta…” Phải kiếm lời, thanh danh cũng phải có nhưng mở cửa hàng bán đồ cổ lại không có cổ vật thì không được, mà nguồn cung hiện nay của cửa hàng chỉ mới kết nối với bán đấu giá Huy Hoàng, họ càng không thể tiếp tục nhập hàng với giá cao, nếu không cửa hàng của họ kiếm lời bằng cách nào?