Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 663




Yến Linh nghe Khương Chi nói thì sắc mặt cũng nghiêm lại, cô ta chú ý thấy một người đàn ông bịt kín cả người, đội mũ, mang khẩu trang, đeo kính râm ngồi trên cáng cứu thương, đáng tiếc hắn được che chắn quá kín nên trong thoáng chốc cô ta cũng không nhận ra người này là ai.

Chỉ là nhìn điệu bộ thế này thì hiển nhiên người đến không có ý tốt rồi.

Khí thế của một đoàn người của Chung Thủy quá mạnh, cả đoàn vừa bước vào cửa thì những người xung quanh đều im lặng, hai mặt nhìn nhau.

Chỉ là trong lòng mọi người đều hiểu. Hay lắm! Hôm nay lại có nhịp được xem náo nhiệt rồi!

DTV

Đầu tiên Chung Thủy bày tỏ cảm kích vì hành động dũng cảm của Khương Chi ở buổi đấu giá trước mà không lập tức làm khó cô trước mặt nhiều người, sau đó mới nói: “Đồng chí Khương, có chuyện này tôi muốn nhờ cô xác định… Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện được không?”

Yến Linh lo lắng nhìn về phía Khương Chi. Đều là người thông minh nên khi chung đụng thì cảm thấy rất thoải mái, cũng vì vậy mà cô ta càng chân thành với Khương Chi hơn.

Nói thật thì Yến Linh không hy vọng Khương Chi xảy ra chuyện.

Khương Chi còn chưa mở miệng thì giọng nói hơi khàn của Ân Đình đang ngồi trên cán cứu thương đã vang lên: “Sở trưởng Chung, ông đang muốn làm việc bất hợp pháp sao?”

Sắc mặt Chung Thủy tối sầm, ông ấy mím môi không lên tiếng.

Yến Linh cũng nghe thấy giọng nói của Ân Đình, cô ta ngạc nhiên, không biết tên này đã xảy ra chuyện gì? Còn nói làm việc bất hợp pháp?

Yến Linh nhìn Khương Chi, cô ta rất thắc mắc nhưng cũng hiểu rõ trong tình huống thế này thì không có cách nào hỏi rõ ràng được, vì vậy chỉ cười nói: “Sở trưởng Chung, anh Ân, không bằng vào uống một tách trà, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ân Đình lạnh lùng cười một tiếng: “Khương Chi, trái lại thủ đoạn của cô cũng rất ghê gớm, đến Yến Linh cũng bắt đầu giúp cô rồi.”

Trần Cẩm đứng phía sau cáng cứu thương của Ân Đình, cô ta cúi thấp đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Chung Thủy đang muốn tìm lối thoát thì đã nghe Yến Linh lên tiếng, ông ấy vội gọi mọi người bước vào trong cửa hàng. Ân Đình cũng không nói gì nữa, lúc cáng cứu thương của hắn đi ngang qua Khương Chi, ánh mắt âm u, lạnh lẽo của hắn lướt qua Khương Chi cũng mang đầy sát ý.

Đột nhiên hắn bị đánh thành thế này, hắn muốn trả tất cả những vết thương này lên người Khương Chi.

Ánh mắt của Khương Chi vẫn thản nhiên, không hề tỏ ra lo lắng.

Cô nhờ Yến Linh ở bên ngoài hỗ trợ mình chào đón khách khứa, còn mình thì đi theo Chung Thủy vào trong.

Cáng cứu thương của Ân Đình được đặt lên giường, sau khi Khương Chi bước vào, ánh mắt của hắn chỉ tập trung lên người cô, giống như ánh mắt của một con rắn độc đang săn mồi, chỉ một giây sau nó sẽ há to cái miệng, cắn một con mồi vào miệng, sau đó lại truyền nọc độc vào con mồi, sau cùng mới nuốt chửng con mồi vào bụng mình.

Chung Thủy nhíu mày, đi đến trước mặt Khương Chi, im lặng chắn ngang ánh mắt của Ân Đình.

Ông ấy nói: “Đồng chí Khương, tôi tin rằng cô đã biết mục đích chúng tôi đến đây ngày hôm nay rồi. Tôi cũng không lòng vòng nữa, anh n đây nói vết thương trên người anh ấy là do cô đánh, không biết cô có thừa nhận không?”

Khương Chi đi đến gần chiếc bàn bên cạnh, ngồi xuống, còn thuận thế rót hai tách trà, khẽ nhấp một ngụm: “Chuyện gì cũng phải có chứng cứ, lẽ nào hắn nói tôi đánh thì do tôi đánh sao? Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, làm sao có thể đánh một người đàn ông trưởng thành như anh ta thành ra thế này? Lẽ nào anh ta không biết phản kháng sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-463.html.]

Khương Chi nói rất có lý, cộng thêm thái độ của cô rất ung dung, không hề có dấu hiệu chột dạ khi làm chuyện xấu.

Trong lòng Chung Thủy than thở, ông ấy cũng không tin tưởng, tự biết trong chuyện này phải có uẩn khúc gì đó nên mới đích thân tìm đến cửa, ngoài ra ông ấy cũng không lựa chọn chỉ trích ngay bên ngoài kia. Chỉ là kẻ đến từ Hồng Kông này không chịu buông tha, cộng thêm thân phận hắn đặc biệt nên ông ấy thật sự không thể từ chối được.

Ông ấy im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Cô Trần đứng cạnh anh n này chính là nhân chứng, cô ta nói đã tận mắt nhìn thấy cô cho vệ sĩ của mình đánh anh ấy bị thương nặng thế này.”

Đột nhiên Khương Chi cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười đầy ý mỉa mai.

“Ồ? Cô Trần đây chính là chị dâu của Ân Đình, bây giờ lại trở thành người phụ nữ của anh ta, mối quan hệ của hai người bọn họ vốn đã không rõ ràng mà còn có chút cấm kỵ, chưa nói đến chuyện hai người bọn họ vốn có mối quan hệ thông gia thì đã không thích hợp đứng ra làm chứng, mà chỉ nói đến vấn đề nhân phẩm không đứng đắn thì lời bọn họ nói ra có thể tin được sao?”

Vừa nghe đến đây, sắc mặt Chung Thủy cũng trở nên lúng túng, mà ánh mắt của các đồng chí cảnh sát đứng cạnh ông ta nhìn Ân Đình và Trần Cẩm cũng rất kỳ lạ, vốn dĩ họ cũng đã nhìn ra mối quan hệ giữa hai người này nhưng lại không ngờ còn có một tầng quan hệ ở giữa như thế.

Chị dâu sao?

Trong thoáng chốc, các đồng chí cảnh sát đều âm thầm tự nhủ: “Người Hồng Kông đúng là rất biết chơi.

Chung Thủy không hề biết Trần Cẩm là chị dâu của Ân Đình, lần này đúng là náo nhiệt…

Khương Chi nói dứt lời thì dừng lại một lát, sau đó mới bày ra vẻ mặt chân thành nhìn Ân Đình: “Ôi… Tôi quên mất luật pháp của Hồng Kông các người khác với nơi này của chúng tôi. Thế nhưng ở bên kia của các người, chẳng lẽ người thân có thể làm chứng sao?”

Trần Cẩm nghe thấy lời nói như đang sỉ nhục mình nhưng sắc mặt cô ta không hề thay đổi, vẫn im lặng, rủ mắt xuống đứng bên cạnh Ân Đình.

Ân Đình liếc mắt nhìn Khương Chi, giọng nói u ám, lạnh lùng cười: “Tôi đã nói đó là Khương Chi thì chỉ có thể là cô ta, còn cần bất kỳ lý do gì khác sao? Sở trường Chung, nếu ông không xử lý được chuyện này thì đừng trách tôi gọi điện thoại về Hồng Kông.”

Sắc mặt Chung Thủy thay đổi, bàn tay siết chặt vào.

Nếu để Hồng Kông biết chuyện này thì không phải chỉ đơn giản là một vụ ẩu đả nữa rồi, mức độ nghiêm trọng của nó sẽ leo thang nhanh chóng, đến lúc đó một sở trưởng nho nhỏ như ông ấy sẽ bị đẩy ra gánh trách nhiệm.

Nhưng Khương Chi là người của thành phố Thanh bọn họ, hai ngày trước còn làm một việc tốt, hôm nay lại bị ông ấy ra lệnh bắt người, ông ấy cũng là người có lương tâm, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Chung Thủy rơi vào tình huống khó xử, ông ấy sốt ruột đến mức, lòng bàn chân cũng đổ đầy mồ hôi.

Khương Chi nâng tách trà đi đến trước mặt Ân Đình, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng lạnh lẽo: “Đừng tưởng rằng bây giờ cô nịnh nọt thì có thể trốn được một kiếp này! Khương Chi, những gì cô đã làm với tôi, tôi sẽ khiến cô trả giá gấp trăm ngàn lần.”

Khương Chi khẽ “ôi” một tiếng, cô đưa tay ra, tạt hết nước trà trong tách lên mặt Ân Đình.

Ân Đình hít vào một hơi khí lạnh, tiếng nói như rít qua kẽ răng: “Khương! Chi!”

Trần Cẩm cũng sửng sốt, cô ta vội lấy khăn đến lau nước trên mặt Ân Đình, phải tháo hết khẩu trang, kính râm trên mặt xuống làm lộ ra một gương mặt sưng vù, xanh tím khắp nơi, đôi mắt một mí vốn dĩ đã nhỏ bây giờ cũng chỉ là một khe hở.

Một Ân Đình như thế này hoàn toàn không có tính uy h.i.ế.p gì mà trái lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.