Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 662




Khương Đinh Hương khẽ gật đầu, thử dò xét nói: “Em đi vào nói với mẹ một tiếng, được không?”

Khương Chi nhún vai, không xem trọng lắm: “Tùy cô.”

Bạch Hương Chi chỉ là một nhân vật râu ria, Khương Đinh Hương có thể đi hay không thì bà ta cũng không quản được, chẳng qua bà ta cũng là một phiền phức nếu Khương Đinh Hương dẫn bà ta theo, nói không chừng trong tương lai còn có thể bị bán đi.

Khương Đinh Hương vội vàng chạy vào nhà, nói một tiếng với Bạch Hương Chi, còn chưa đợi bà ta phản ứng, Khương Đinh Hương đã vội chạy ra khỏi cửa, ngồi vào xe của Khương Chi, xe lăn bánh rời đi. Đến khi Bạch Hương Chi đi ra cũng chỉ nhìn thấy được đèn đuôi xe lóe lên mà thôi.

“Cô, họ đi đâu vậy?” Bạch La Lâm ngơ ngác nhìn Bạch Hương Chi. Làm thế nào mà nói đi là đi ngay như thế?

Bạch Hương Chi nắm chặt tay, mày cau lại, trong lòng cảm thấy bất an.



Khương Đinh Hương theo Khương Chi về nhà, cô ta nhìn thấy ngôi nhà lộng lẫy thế này thì cực kỳ mất tự nhiên.

Khương Đinh Hương ngồi vào bàn, ăn mì Dương Xuân Khương Chi làm cho, do dự nói: “Chị, chị nói em nên đi nơi nào thì tốt?”

Khương Chi ngước mắt nhìn cô ta rất lâu, thản nhiên nói: “Đến thủ đô đi!”

“Thủ đô sao?” Khương Đinh Hương hít vào một hơi khí lạnh. Với cô ta mà nói, thành phố Thanh đã là một nơi dừng chân tốt lắm rồi, càng đừng nói đến thủ đô, một người phụ nữ không có bản lĩnh gì như cô ta đến thủ đô thì có thể làm được gì?

Khương Chi chậm rãi ăn hết mì của mình, cô cầm khăn lau khóe miệng, cực kỳ thản nhiên nói: “Tôi sắp mở nhà xuất bản ở thủ đô, cô có thể học chụp ảnh, sau này làm việc cho nhà xuất bản.”

Khương Đinh Hương suýt ngừng thở: “Học chụp ảnh sao?”

Cô ta đi học còn chưa được mấy năm, bây giờ lại muốn đi học chụp ảnh sao?

Khương Đinh Hương bất an, vặn lấy vạt áo mình, ngập ngừng nói: “Chị, học chụp ảnh rất đắt, em… Em vẫn nên làm một số việc như quét dọn thì hơn, em sợ mình làm không được mấy công việc quá phức tạp như thế.”

Khương Chi nhìn Khương Đinh Hương, giọng điệu bình thản: “Tôi đầu tư, cô học hành, sau này làm công cho tôi. Chẳng qua nếu cô học hành không tốt, tôi sẽ lập tức đưa cô về thôn Khương Gia.”

Cô không hề xem Khương Đinh Hương là em gái ruột của mình, tuy nhiên sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, người này đã thay đổi rất nhiều, giúp cô ta rời khỏi thành phố Thanh xem như một ân tình không hề nhỏ, sau này Khương Đinh Hương làm việc cho cô chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hơn.

Quan trọng nhất chính là hiện tại trong tay cô không có người, dùng đến Khương Đinh Hương cũng xem như tận dụng hết tác dụng của cô ta.

Khương Đinh Hương nghe Khương Chi nói thì vẻ mặt cô ta vô cùng nghiêm túc, cô ta im lặng nắm chặt hai tay, trịnh trọng nói: “Chị, chị yên tâm! Em nhất định sẽ học hành thật tốt! Nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của chị dành cho em!”

Khương Chi từ chối cho ý kiến, cô chỉ gật đầu.

Cứ như vậy mà Khương Đinh Hương mang theo một bầu nhiệt huyết rời khỏi thành phố Thanh, lên đường đến thủ đô.

Trước khi đi, cô ta vẫn không quên để lại một lá thư cho Bạch Hương Chi, trên đó viết rõ cô ta quyết tâm rời đi, kèm theo một lời hứa suông chờ sau này kiếm được tiền sẽ đón bà ta.

DTV

Hai tay Bạch Hương Chi run rẩy nắm chặt lá thư, bà ta không biết mình nên phản ứng thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-462.html.]

Bà ta muốn nổi trận lôi đình mà chất vấn Khương Chi, vì sao lại dạy Khương Đinh Hương vứt bỏ người làm mẹ là mình nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, tất cả những lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng, chỉ có thể im lặng mà nuốt cơn giận này xuống.

Trái lại, bà ta không những không thể nổi giận mà còn phải cẩn thận dỗ dành Khương Chi: “Con gái, bây giờ Đinh Hương đi rồi, nếu nhà họ Dương tức giận… Mẹ phải làm thế nào?”

Bạch Hương Chi đâu phải người ngu, bà ta biết Khương Đinh Hương đi rồi, Dương Thành Nam sẽ cảm thấy vịt đến miệng rồi còn bay đi thì nhất định sẽ trút hết cơn giận lên người nhà họ Bạch, mà bây giờ bà ta đã là một thành viên của nhà họ Bạch, vậy chẳng phải bà ta cũng sẽ gặp nạn chung sao?

Đột nhiên Khương Chi khẽ cười một tiếng: “Còn làm thế nào? Tất nhiên là quay về thôn Khương Gia rồi.”

Trước đây Giang Noãn Xuân bị Tưởng Nguyên Trinh châm ngòi mà bỏ nhà họ Giang chạy về thôn Khương Gia, ý đồ để cho cô đến thành phố Thanh bị người nhà họ Dương đối phó, bây giờ chỉ sợ người mẹ ruột Bạch Hương Chi của cô ta cũng bước theo gót cô ta rồi.

Còn về việc Bạch Hương Chi quay về thì Khương Tả Phong sẽ xử lý thế nào cũng không phải chuyện Khương Chi có thể quản.

Mặt mày Bạch Hương Chi xám như tro tàn, bà ta cũng không hiểu sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này.

Bà ta rất sợ nếu tiếp tục ở lại nhà họ Bạch sẽ bị liên lụy, khi Khương Chi nói bà ta nên quay về thôn Khương Gia thì Bạch Hương Chi không quay lại nhà họ Bạch nữa mà mò mẫn trong túi quần mình, cầm số tiền còn sót lại mua vé xe quay về thôn Khương Gia ngay trong đêm đó.

Còn về phần nhà họ Bạch, Bạch La Lâm có ý đồ đen tối, muốn dùng Khương Đinh Hương đổi lấy tương lai tươi đẹp cho mình, bây giờ chỉ có thể nuốt trái đắng mà thôi.

Lúc Khương Chi quyết định giúp Khương Đinh Hương thì cô đã biết trước một nhà Bạch La Lâm sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, chỉ là chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, mà cô càng không muốn quan tâm.

Trước mắt cô đang gặp phải một “chuyện phiền phức đây”.

Hôm nay cửa hàng đồ cổ Hữu Gian khai trương, bởi vì thanh danh đã vang dội nên lễ khai trương cũng cực kỳ náo nhiệt, người đến tham gia náo nhiệt không chỉ là những người bình thường mà còn có một số người thuộc giới thượng lưu Khương Chi đã làm quen trong buổi đấu giá lần trước.

Mà Yến Linh là một trong số đó.

Cô ta đến cửa hàng từ rất sớm, còn giúp Khương Chi giới thiệu người trong ngành, cô ta đứng cạnh Khương Chi, mỗi một động tác đều vô cùng thân thiết. Yến Linh là một người phụ nữ rất khéo léo, mà Khương Chi cũng vậy, một người cố ý muốn giao thiệp qua lại, một người thuận theo lý do mang ơn, trái lại trông hai người rất hài hòa.

Vả lại mở cửa hàng đồ cổ thì không thể bỏ qua sẽ thường xuyên lui tới những buổi bán đấu giá.

Yến Linh là người hiểu chuyện, cô ta không bao giờ khiến người khác chán ghét mình.

Cô ta cười, mắt nhìn bốn phía, nghe thấy tiếng người cười nói vô cùng huyên náo thì sóng mắt lưu chuyển, nói: “Hôm nay rất náo nhiệt! Xem ra cửa hàng của A Chi sắp đến trình độ một ngày thu một đấu vàng rồi.”

Khương Chi mỉm cười, lễ độ nói: “Nhờ phúc của chị Yến.”

Trong lúc hai người họ trò chuyện thì Chung Thủy dẫn theo một đám người bước vào.

Yến Linh hơi ngừng lại, cô ta cảm thán nói: “Ôi, đến sở trưởng Chung cũng đến ủng hộ em gái rồi!”

Khương Chi nhìn sang, đuôi lông mày hơi nhếch lên, khóe môi cũng chậm rãi nâng lên, tạo thành một độ cong rất thản nhiên: “Ủng hộ sao? Chưa hẳn đâu.

Sắc mặt Chung Thủy rất nghiêm, sau lưng ông ấy còn có mấy đồng chí cảnh sát khác, thế trận như vậy không giống đến tham dự lễ khai trương mà giống như đến tìm kẻ thù thì đúng hơn. Chẳng qua đợi đến khi thấy rõ phía sau mấy đồng chí cảnh sát là Ân Đình ngồi trên cáng cứu thương được mấy vệ sĩ vác vào thì Khương Chi cũng hiểu rồi.

Tên Ân Đình này đúng là không chịu thiệt thòi, hắn chọn ngày hôm nay tìm đến là hoàn toàn muốn quấy nhiễu việc kinh doanh trong cửa hàng của cô đây mà.