Điều kiện của nhà họ Bạch đúng là không tệ, từ ngôi nhà mà họ đang sống cũng có thể thấy được, trước đây nhà họ Bạch cũng rất có của cải, nếu không phải vì mê muội Khương Tả Phong đến váng đầu thì cuộc sống của Bạch Hương Chi cũng không rơi vào hoàn cảnh như hiện nay.
Mạnh Lam lái xe, xe chạy thẳng một đường đến cuối phố, trên đoạn đường này có không ít người đã ra cửa nhìn theo, họ rất muốn biết rốt cuộc là nhà ai lại mua xe rồi.
Đầu năm nay, nhà có thể mua được xe thế này không phải nhà bình thường, hàng xóm còn có thể lấy đề tài này ra bàn tán trong vài ngày, vả lại vừa nhìn đã biết chiếc xe thế kia không rẻ, vừa lớn vừa rộng rãi.
“Ôi, dừng ở trước cửa nhà họ Bạch rồi!”
“Gần đây nhà họ Bạch náo nhiệt quá nhỉ! Một lúc lại có một chiếc xe.”
“Ha ha, nghe nói con gái trước kia của nhà họ Bạch là Bạch Hương Chi kia đã dẫn theo con gái mình về nhà ngoại. Ôi, con gái nhà bà ta da trắng thịt mềm, mắt to, xinh đẹp được người của nhà có tiền nhìn trúng.”
“…”
Hàng xóm líu lo trò chuyện không ngừng.
Khương Chi để Mạnh Lam và Hồ Vĩnh Chí chờ đợi trên xe, còn mình thì đi theo Bạch Hương Chi vào nhà.
Bây giờ đang là thời gian ăn cơm trưa, Bạch Hương Chi vừa mở cửa thì cả đám đang ngồi ăn cơm trưa ở phòng khách lập tức nhao nhao quay đầu nhìn ra, trong đó bao gồm cả Khương Đinh Hương đang cúi đầu, im lặng không nói gì.
Khương Đinh Hương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Khương Chi đi theo Bạch Hương Chi đến đây, cô ta ngây ngẩn cả người, đồ ăn được gắp trên tay cũng rơi lên mặt bàn.
Khương Chi nhìn Khương Đinh Hương, một thời gian không gặp thì cô ta gầy đi không ít.
Cô thản nhiên cười một tiếng, trêu ghẹo cô ta: “Thế nào, không nhận ra tôi à?”
Nghe thấy lời nói giống như rất thân thuộc của Khương Chi, cũng không biết thế nào mà vành mắt của Khương Đinh Hương lập tức đỏ lên, cô ta há miệng, nhỏ giọng gọi: “Chị!”
Cô ta không gọi “chị sáu”, cũng không gọi “Khương Chi”, cô ta gọi “chị” vì Khương Chi của bây giờ cho cô ta cảm giác hoàn toàn không giống trước kia, cô ta có cảm giác Khương Chi giống như chị ruột của mình.
Không có cách nào để miêu tả được loại cảm giác này, cô ta chỉ biết bản thân đang cảm thấy rất yên tâm.
“Chị sao? Cô, cô ta là ai vậy?” Đôi mắt của một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh Khương Đinh Hương sáng lên, mà ánh mắt anh ta nhìn Khương Chi như nhìn bảo bối gì đó. Không cần hỏi, Khương Chi cũng biết thân phận của anh ta.
Bạch La Lâm.
Anh ta thấy Khương Đinh Hương không chịu khuất phục nên chuyển mục tiêu đến chỗ cô rồi đây mà.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Chi như đang nghiền ngẫm. Trên đời này có rất nhiều kẻ ngu xuẩn sẽ có một số suy nghĩ viển vông.
Có lẽ vì lúc này Khương Chi đã không giống như trước đây nữa nên khi dẫn cô về nhà mẹ đẻ của mình, Bạch Hương Chi cũng ưỡn thẳng lưng, cười nói: “Anh, chị dâu, đây là con gái em, lão lục, Khương Chi Tử.”
Bà ta vừa nói ra lời này thì bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Giang Noãn Xuân ở nhà họ Bạch cũng đâu phải ở không, cô ta đã kể lại rõ ràng tường tận chuyện trong nhà Giang, bao gồm cả thân thế của mình và của Khương Chi, và cả thanh danh thối nát của Khương Chi khi còn ở trong thôn Khương Gia.
Bạch La Lâm giật mình nhưng sau đó ánh mắt lại sáng lên.
Chưa kết hôn mà đã có con? Thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Ánh mắt của Khương Chi đảo qua từng người nhà họ Bạch, giọng nói thản nhiên: “Đinh Hương, ra đây!”
Khương Đinh Hương vội gật đầu, đi theo Khương Chi ra ngoài.
Ngay khi Khương Chi vừa đi, Bạch La Lâm lập tức bước lên kéo cánh tay Bạch Hương Chi, không ngừng rướn cổ nhìn ra ngoài dò xét, trên mặt lộ nụ cười bỉ ổi, thấp giọng nói: “Cô, cô phải nói cho nhà cháu biết Khương Chi Tử xinh đẹp như thế từ trước mới đúng chứ, nếu như vậy cũng không cần đẩy Đinh Hương lên rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-461.html.]
Sắc mặt Bạch Hương Chi thay đổi, bà ta hất tay Bạch La Lâm ra, cau mày nói: “La Lâm, Khương Chi Tử không phải người cháu có thể tính kế.”
“Hứ! Chỉ là một chiếc giày rách chưa kết hôn đã sinh con thì có gì hay? Cô, lẽ nào cô hoàn toàn không muốn cứu nhà họ Bạch chúng ta sao?” Bạch La Lâm dứt lời thì ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, còn không quên đưa mắt ra hiệu cho cha mẹ mình.
Mẹ Bạch hơi do dự nhưng bà ta vẫn lập tức đứng lên, đi đến nắm tay Bạch Hương Chi, ấm giọng thì thầm: “Em gái à, mặc dù lời nói của La Lâm không dễ nghe nhưng đều có ý tốt cả. Nếu Đinh Hương không đồng ý, vậy tương lai của nhà chúng ta còn không phải cùng một kết cục với nhà họ Giang sao?”
“Em quay về nhà, chị dâu cũng chưa từng bạc đãi em, đúng không?”
Nói dứt lời, mẹ Bạch còn đưa tay vuốt ve cổ áo Bạch Hương Chi, quần áo trên người Bạch Hương Chi lúc này cũng do bà ta dẫn người đi mua, cho dù nói thế nào thì Bạch Hương Chi cũng phải nhận ân tình này.
Bạch Hương Chi mím môi, sắc mặt không được tốt lắm.
Bên ngoài, Khương Chi và Khương Đinh Hương đứng trong sân.
Môi của Khương Đinh Hương mấp máy, một hồi lâu sau mới nói: “Sao chị lại đến thành phố Thanh rồi?”
Khương Chi nhìn đồng hồ, nói thẳng: “Cô muốn rời khỏi thành phố Thanh không?”
Cô không có thời gian đến nhà họ Dương tán dóc, huống hồ cô cũng không phải Ôn Hoa Anh nên không có lực uy h.i.ế.p để nhà họ Dương chủ động lùi bước, nếu đã phiền toái như vậy, chẳng bằng cứ bắt đầu từ ngọn nguồn.
Cô có thể đưa Khương Đinh Hương rời khỏi thành phố Thanh, đến một nơi khác bắt đầu lại từ đầu.
Tất nhiên muốn làm được như vậy thì vẫn phải xem Khương Đinh Hương có can đảm làm lại từ đầu hay không, bởi vì một thân một mình đến một nơi lạ lẫm luôn cảm thấy bất an.
Đồng tử của Khương Đinh Hương co rút lại, cô ta lập lại trong vô thức: “Rời khỏi thành phố Thanh sao?”
Khương Chi gật đầu: “Đúng vậy, nếu tiếp tục bị Dương Thành Nam dây dưa, không bằng dứt khoát rời đi, cô có thể lựa chọn dẫn theo Bạch Hương Chi rời đi, mà cũng có thể từ chối.”
Các ngón tay của Khương Đinh Hương cuộn vào nhau, không thể không nói cô ta cũng động lòng.
Trước đây, khi đến thành phố Thanh này cũng vì muốn bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng rất đáng tiếc, cô ta còn chưa bắt đầu thì lại rơi vào một vũng bùn. Đúng vậy, nếu tiếp tục bị dây dưa, sau cùng sẽ phải rơi vào một kết cục mà muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được, chẳng bằng dứt khoát cách xa nơi này.
DTV
Thế giới to lớn, sẽ có chỗ cho cô ta đặt chân.
Cô ta im lặng một lát mới gật đầu: “Được! Em đi!”
Nói dứt lời, Khương Đinh Hương cũng mỉm cười, vốn dĩ tâm trạng vẫn luôn bị đè nén nhưng trong nháy mắt cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bên khóe môi của Khương Chi lộ ý cười. Khương Đinh Hương lựa chọn như vậy đã không phụ lòng cô mất công đi đến đây một chuyến.
Chỉ hy vọng con đường cô ta đi có thể thuận lợi.
Khương Đinh Hương không nói có muốn dẫn Bạch Hương Chi cùng đi với mình hay không, từ đây có thể thấy được, tình cảm mẹ con giữa họ cũng không còn lại bao nhiêu.
Hai bàn tay của Khương Đinh Hương xoắn vào nhau, cô ta do dự hỏi: “… Chị, sao chị lại giúp em?”
Tình cảm giữa hai người họ không tính là tốt, thậm chí còn từng ầm ĩ đến mức rất khó coi, với tính cách của Khương Chi, cô không giúp cô ta mới đúng nhưng bây giờ lại tốt như vậy, trái lại khiến Khương Đinh Hương có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.
Khương Chi cũng không thích nói dối, cô thẳng thắn thừa nhận: “Vì cô đã giúp Tiểu Ngự.”
Giữa cô và Khương Đinh Hương không có mối quan hệ m.á.u mủ, nếu không vì cô ta đã từng giúp Tiểu Ngự trước đây thì Khương Chi đã không quan tâm đến loại chuyện phiền toái thế này.
Nghe thấy lời này, Khương Đinh Hương khựng lại, đáy mắt cô ta lộ vẻ cô đơn. Cô ta biết chắc chắn phải có nguyên nhân mới khiến Khương Chi chịu giúp mình nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta cảm kích Khương Chi, cảm kích Khương Chi giải cứu cô ta, để cô ta có thể lựa chọn cuộc đời thuộc về mình.
Khương Chi nói: “Đi thôi, đêm nay tôi rời khỏi đây rồi.”