Khương Chi cũng rất tò mò khi đối mặt với thủ đoạn lăn lộn của phụ nữ thôn quê thế này, Thi Liên Chu sẽ xử lý thế nào.
Lúc cô nhìn đến, chỉ thấy một tay Cố Tuyển nắm lấy tay Khương Xuân, một tay còn lại móc lỗ tai mình, dáng vẻ chẳng hề để ý đến.
Mà khóe miệng Thi Liên Chu hơi nâng lên, giống như cười mà không phải cười, anh lạnh lùng nhìn mẹ của Khương Nhị Điển rất lâu cũng không lên tiếng.
Dáng người anh cao, gầy, mạnh mẽ, rắn rỏi như một ngọn núi, mang đến áp bức rất lớn.
Mẹ của Khương Nhị Điển gào khóc nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có người dân trong thôn xì xào bàn tán mà Thi Liên Chu vẫn trong dáng vẻ xem trò hề, giống như anh không hề để ý đến bà ta muốn náo loạn thế nào.
Dưới cái nhìn soi mói của Thi Liên Chu, da đầu của mẹ Khương Nhị Điển đã tê rần, toát mồ hôi lạnh.
Bà ta không gào khóc nữa, con ngươi đảo tròn một vòng, lúc này cũng không thèm nói đạo lý nữa: “Các người muốn đưa Khương Xuân đi cũng được, đưa hai trăm đồng ra đây!”
Vừa dứt lời, ánh mắt bà ta lại nhìn thoáng qua chiếc xe jeep cách đó không xa, đột nhiên trở nên vòng vo: “Không, hai trăm không đủ, ít nhất phải năm trăm đồng, bà đây đã nuôi Khương Xuân đến lớn như thế cũng không thể để phí tiền. các người cứ như thế mà đưa người đi thì chính là kẻ lừa đảo.”
Thi Liên Chu còn chưa kịp lên tiếng, Cố Tuyển đã lạnh lùng nói: “Năm trăm đồng sao? Bà xứng sao? Vả lại, đưa tiền cho các người thì các người cũng phải còn mạng mà tiêu xài. Tội buôn bán người, các người cứ chờ vào tù mà ăn cơm tù đi!”
Nghe thấy lời này, mẹ của Khương Nhị Điển đã hoảng sợ đến mức mặt mày cũng trắng bệch.
Ban đầu bà ta còn muốn kiếm được lợi lộc nhưng vừa nghe nói vào tù thì trong chớp mắt bà ta không dám ngăn cản nữa, một tay lập tức kéo lấy Khương Lan phóng về phía nhà mình. Rõ ràng bó chân nhỏ nhưng chạy còn nhanh hơn mấy người đàn ông trưởng thành.
Bà ta vừa chạy vừa gào lên: “Tôi không biết Khương Xuân, không biết, ai muốn đưa đi đâu thì đưa!”
Khương Chi nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cô không khỏi co rút.
Đột nhiên cô nhớ đến “chính mình” cũng là một kẻ “mua bán người” thì sau lưng đã đổ mồ hôi.
Cho dù ở thời đại nào, hành vi buôn bán người cũng bị nghiêm cấm, nguyên nhân cũng bởi vì có thị trường, tuy nhiều người ở nông thôn đã bán con cái của mình vì không đủ ăn nhưng hành vi này thật sự là phạm tội.
Khương Chi vừa muốn dắt Đản Tử rời đi thì thấy Khương Xuân đứng cạnh Cố Tuyển đang vẫy tay với Đản Tử.
Đản Tử không chạy lên trước mà ngẩng đầu nhìn Khương Chi, trong đôi mắt to kia mang ý rất rõ ràng: Mẹ, con có thể đến đó không?
Khương Chi chỉ có thể nhắm mắt khẽ gật đầu, cô cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, cô không muốn Thi Liên Chu và Cố Tuyển chú ý đến mình, nếu lúc này bị bại lộ thì chỉ có mất mạng.
Đản Tử chạy đến trước mặt Khương Xuân, dưới ánh mắt của mọi người, hai đứa bé kề tai nhau nói nhỏ.
Thi Liên Chu như có điều suy nghĩ, anh nhìn chằm chằm Khương Chi, không biết nghĩ đến việc gì.
Trái lại Cố Tuyển chỉ cảm thấy hai mẹ con này rất có duyên với họ, từ bệnh viện đến thôn Khương Gia, họ đã gặp nhau ba lần rồi.
Không bao lâu sau, hai đứa bé cũng ngừng việc nói nhỏ lại.
Đản Tử lưu luyến không rời nhìn Khương Xuân: “Chị Xuân Xuân, nhất định chị đừng quên em!”
Khương Xuân đã rưng rưng nước, cô bé đưa tay dụi một cái, rồi nghiêm túc gật đầu.
Khương Chi không có thời gian xem cảnh ly biệt giữa nữ chính và nam phụ, cô bị Thi Liên Chu chú ý đến, chỉ cảm thấy cả người căng lên như dây cung, cho dù cô cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cao thâm khó dò đang dò xét mình.
Thấy hai đứa bé vẫy tay, nói lời tạm biệt, Thi Liên Chu thu hồi ánh mắt, Khương Chi cũng nhẹ nhàng thở phào.
Khương Xuân theo Thi Liên Chu và Cố Tuyển lên xe, rồi rời đi.