“Bà chủ, có cần tôi đi...” Mạnh Lam nói với giọng điệu hung ác, ánh mắt hơi u ám, đồng thời làm động tác giơ tay tên hạ đạo xuống, loại chuyện này anh ta đã làm rất nhiều lần, không hề cảm thấy chuyện này có gì không đứng
Khương Chi quay lại nhìn Trần Cẩm, người đang đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Cô lắc đầu, nói với giọng nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Mạnh Lam không nói gì nữa, hai người đi ra khỏi con hẻm, đi ngang qua tên vệ sĩ đã tìm đến chỗ này.
Người giống như Ân Đình, cứ g.i.ế.c c.h.ế.t như vậy thì quá hời cho anh ta rồi, hơn nữa, một khi bọn họ g.i.ế.c Ân Đình, thì nhất định không thể giữ lại Trần Cẩm, một người phụ nữ tội nghiệp đáng thương như vậy, cũng không cần phải để cô ta c.h.ế.t chung với Ân Đình.
Huống chi bây giờ nhà họ Ân và nhà họ Hoắc đang chó cắn chó, trò vui náo nhiệt như vậy, thật sự không thể thiếu Ân Đình.
Thôi vậy, cứ tạm thời để Ân Đình sống thêm mấy ngày nữa đi.
...
Trên đường trở về, Mạnh Lam khá kích động.
Anh ấy có chút không tin mà nói rằng: “Bà chủ, thì ra đánh người còn sảng khoái hơn g.i.ế.c người!”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, nhìn Mạnh Lam như đang nhìn một con người hài hước nào đó, cũng may mắn bản thân cô không phải là thánh mẫu bạch liên hoa, nếu không lời nói của Mạnh Lam sẽ khiến cô sợ c.h.ế.t khiếp.
Cô ấy nói: “Đừng cứ mở miệng lại nhắc đến hai chữ g.i.ế.c người.”
Mạnh Lam sửng sốt, ngơ ngác nói: “Nhưng chính bà chủ cũng nói mà.”
Khương Chi xoa xoa trán hơi, thật sự có chút có lòng mà không có sức với người không có đầu óc như Mạnh Lam.
Trời cũng đã gần tối, hai người lại đến tiệm đồ cổ một chuyến.
Hồ Vĩnh Chí vừa nhìn thấy Khương Chi, anh ấy bước đến chào đón với nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt vô cùng vui mừng: “Bà chủ, mặc dù hôm nay chúng ta không bán được món nào, nhưng tiệm “có một cửa hàng đồ cổ” của chúng ta thật sự đã nổi tiếng rồi đó, người đến tiệm xem đúng là liên tục không dứt!”
Khách hàng của cửa hàng đồ cổ của bọn họ vốn không phải là những người bình thường này, mà chỉ cần bọn họ truyền miệng, tạo dựng được danh tiếng thì tốt hơn bất cứ điều gì khác, đến lúc đó, đương nhiên sẽ có người đến tiệm để mua bán.
Điều này nằm trong dự đoán, Khương Chi không hề ngạc nhiên, cô gật đầu nói: “Ừm.”
Khương Chi nhìn sắc trời rồi nói: “Đi thôi, tan ca về đi.”
“Ừ!” Hồ Vĩnh Chí đáp lại.
Khương Chi vừa ra khỏi cửa thì gặp một người quen.
DTV
Bạch Hương Chi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở thành phố Thanh, so với lúc trước, bây giờ Bạch Hương Chi bây giờ nhìn có vẻ phúc hậu hơn nhiều, ngay cả cách ăn mặt trang điểm của bà ta cũng rất khác, ít nhất trông bà ta có vẻ đang sống rất tốt.
Bạch Hương Chi nhìn thấy Khương Chi, bà ta không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng: “Con gái, thật sự là con à?!”
“Bà chủ?” Mạnh Lam cau mày nhìn Bạch Hương Chi, anh ấy không có ấn tượng tốt với những người từng là người thân của bà chủ, nếu đã không còn quan hệ gì nữa, vậy thì bây giờ còn mặt dày đến đây làm gì?
Khương Chi lắc đầu: “Anh và lão Hồ lên xe trước đi.”
Mạnh Lam mím môi gật đầu, kéo Hồ Vĩnh Chi đang bối rối lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-459.html.]
Khi mấy người lạ đi rồi, Bạch Hương Chi liền rơi nước mắt, bà ta bước về phía trước hai bước, vốn dĩ muốn nắm tay Khương Chi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, cuối cùng cũng không dám chạm vào, dù sao thì lúc trước bà ta đã từng nhìn thấy sự lại hại của cô “con gái nuôi” này của mình rồi.
Nhưng hôm nay bà ta thật sự không còn cách nào khác nữa nên mới tìm đến đây.
Bà ta không ngờ rằng cô con gái này của nhà mình lại lợi hại như thế, vừa đến thành phố Thanh đã mở một cửa hàng, còn có cảnh sát của sở cảnh sát gióng trống khua chiên đến đây tạo thanh thế cho cô, ‘cân quắc không nhường tu mi”, sở trưởng của sở cảnh sát thành phố Thanh đã mở miệng nói lời này.
Một vinh dự lớn lao như vậy, thực sự khiến người ta không thể tin được.
Bạch Hương Chi nhìn chăm chú Khương Chi trước mặt, luôn cảm thấy xa lạ và chua xót, xa lạ vì dường như từ khi Khương Chi rời khỏi nhà, thì giống như trở thành một người khác, chua xót vì dù sao Khương Chi cũng từng là đứa con gái bà ta tốn công tốn sức nuôi lớn, bây giờ lại đối xử với bà ta như một người xa lạ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, cô con gái gần như vô dụng này, lại có thể đạt được những thành tựu như bây giờ chứ?
Khương Chi nhìn đồng hồ, lời ít ý nhiều mà nói: “Có chuyện gì vậy?”
Gặp lại Bạch Hương Chi ở thành phố Thanh không phải là chuyện ngoài ý muốn, cũng không ngoài dự đoán, cô vốn không đặt bà ta ở trong lòng, cho nên hoàn toàn không quan tâm đối phương như thế nào.
Cô bằng lòng nghe, chỉ vì Khương Đinh Hương cũng đi theo Bạch Hương Chi đến thành phố Thanh.
Cô chưa bao giờ nợ ai bất cứ điều gì, lúc trước Khương Đinh Hương giúp bọn họ chặn Tiểu Ngự ở nhà ga xe lửa, xem như đã giúp cô một việc.
Nếu là vấn đề của Khương Đinh Hương, cô sẽ sẵn lòng giúp đỡ để trả món nợ nhân tình này.
Bạch Hương Chi nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Khương Chi đối với mình, cũng hiểu rằng tình cảm mẹ con giữa hai người bọn họ không còn bao nhiêu, bà ta giơ tay lau mắt, cũng không dám trì hoãn nữa mà nói: “Là Đinh Hương, con bé bị người ta nhắm vào rồi.”
Khương Chi cau mày: “Bị nhắm vào là ý gì vậy?”
Bạch Hương Chi vội vàng giải thích rõ ràng những chuyện đã xảy ra sau khi bọn họ đến thành phố Thanh.
Sau đó Khương Chi mới biết rằng Bạch Hương Chi và ba mẹ con Giang Noãn Xuân đã trở về nhà họ Bạch sau khi đến thành phố Thanh.
Nhà mẹ đẻ của Bạch Hương Chi cũng được xem là có một ít tài sản, bọn họ có cuộc sống khá tốt ở thành phố Thanh.
Nhà mẹ đẻ của bà ta chỉ còn một người anh trai còn sống, chị dâu nhìn có vẻ là một người có tính tình sảng khoái, không làm khó cô em chồng sống ở dưới quê này, bà ấy thường xuyên dẫn Bạch Hương Chi ra ngoài dạo phố, đối xử rất tốt với bà ta.
Ba mẹ con Giang Noãn Xuân cũng xem như sống một cuộc sống an ổn, nhưng bọn họ ăn nhờ ở đậu, cho nên vẫn luôn không thấy thoải mái cho lắm.
Nguyên nhân là do con trai và con gái của anh trai Bạch Hương Chi.
Bạch La Lâm và Bạch La Hoa.
Tuổi tác của bọn họ cũng không nhỏ, nhưng được nuông chiều từ bé cho nên tính nết hoàn toàn khác với Giang Noãn Xuân, bọn họ đều đã lập gia đình rồi, cũng đã sinh năm sáu đứa con, sao có thể chịu được chuyện có người thân nghèo khó “ăn nhờ uống nhờ” ở nhà mình??
Bọn họ cảm thấy khó chịu nhưng lại không thể dạy dỗ người làm cô như Bạch Hương Chi, cho nên bình thường cũng chỉ có thể châm chọc ba mẹ con Giang Noãn Xuân.
Nhưng Giang Noãn Xuân không có kỹ năng sống gì cả, cho nên cô ta chỉ có thể nén giận, cô ta cũng từng nghe lời con mình, mặt dày quay về tìm nhà họ Giang, đáng tiếc, người đi nhà trống, ngay cả căn nhà đó cũng đã được bán cho người khác.
Cô hoàn toàn mất liên lạc với người nhà họ Giang, tuy lúc trước cô tránh người nhà họ Giang còn không kịp, nhưng khi chuyện đáng sợ đến với nhà họ Giang đã qua đi thì cô ta lại cảm thấy giống như bị đánh một đòn cảnh tỉnh.
Có lẽ, lúc trước cô ta nghĩ đủ mọi cách để theo Bạch Hương Chi trở về thành phố Thanh, chỉ là vì cô ta muốn “về nhà”.
Cô ta sống những ngày tháng được ngày nào hay ngày ấy ở nhà họ Bạch, cho đến khi Khương Đinh Hương đến.