Hai bên cấu kết với nhau làm việc xấu, đều có lòng riêng, chắc chắn sẽ có một bên chịu thiệt.
Mà cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh chính là cơ hội tốt, một cơ hội khiến kế hoạch của nhà họ Ân được đẩy nhanh hơn mấy năm.
Nhà họ Hoắc không có người lãnh đạo, nếu Hoắc Thế Quang cũng c.h.ế.t ngay sau đó, nhà họ Hoắc sẽ đối diện với đám sói hung ác có ý đồ với bọn họ ở khắp bốn phương tám hướng thì có lẽ nhà họ Hoắc chỉ có dựa dẫm mãnh hổ như nhà họ Ân, đến lúc đó, nhà họ Hoắc cũng chỉ là con gà đẻ trứng gà được nhà họ Ân nuôi dưỡng.
Hơn nữa, một khi con gà này bị ép khô, thì cũng không thể thoát khỏi số phận bị làm thịt.
Thật tàn nhẫn, nhưng đây là hiện thực.
Khi đang nói chuyện, hai người đã đi đến đầu ngõ, Trần Cẩm hơi giật mình: “Không phải cô nói đồ ở trong xe à?”
Khương Chi mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Chị sẽ không thật sự cho rằng tôi mời chị đến xem đồ cổ đó chứ?”
Trần Cẩm mím môi: “Cô định lợi dụng tôi để lừa Ân Đình đến đây sao? Vậy thì tôi sợ rằng cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đối với anh ta, tôi chỉ là một món đồ chơi, một thứ rác rưởi có thể tùy ý vứt bỏ bất cứ khi nào, bất cứ chỗ nào, sao anh ta có thể lao vào nguy hiểm vì tôi được chứ?”
“Thật sao? Nhưng tôi lại không nghĩ vậy.” Khương Chi vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Cô cũng không làm chuyện gì khác, mà chỉ dẫn Trần Cẩm vào con hẻm nhỏ, có lẽ Trần Cẩm có suy nghĩ muốn đồng quy vu tận với n Đình, hoặc đơn giản chỉ muốn tránh xa Ân Đình một lúc, cho nên không từ chối.
Hai người càng đi càng sâu, trong con hẻm này không có người, càng đi càng không nghe thấy động tĩnh trên đường.
Khương Chi nhìn xung quanh nói: “Được rồi, chúng ta cứ ở đây đi.”
Cô có thể nhìn thấy lối vào con hẻm từ chỗ này, diện tích lại tương đối rộng rãi, rất thích hợp để đánh người.
Khương Chi cũng không nhàn rỗi, cô hỏi: “Chị chưa từng nghĩ đến chuyện đón người nhà sao?”
Đầu ngón tay Trần Cẩm tay run lên, vẻ mặt có chút đau khổ: “Cô cho rằng tôi chưa từng cố gắng sao? Lúc trước có Hoắc Thế Vinh bảo vệ, tôi không cần phải lo lắng chuyện gì cả. Nhưng anh ấy vừa chết, mọi chuyện lại quay về điểm bắt đầu, cô hoàn toàn không hiểu được địa vị của nhà họ Ân ở Hồng Kông!”
Cô ta thấp giọng gào rằng: “Tôi hận không thể chạy đến chân trời góc biển!”
Cô vừa nói xong, Khương Chi đã giơ ngón trỏ lên, đặt lên môi, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Đến rồi, xem ra chuyện chị biết nhiều hơn tôi nghĩ.”
Trần Cẩm chắc chắn biết được điểm yếu của n Đình, lúc này không có vệ sĩ nào theo dõi Trần Cẩm khiến Ân Đình lo lắng, nó giống như một chứng cứ có đôi chân, chạy vào trong tay kẻ thù muốn g.i.ế.c anh ta vậy, sao có thể không khiến anh ta lo lắng bất an chứ?
Nói đến đây, cô cho rằng Ân Đình cũng có một chút tình cảm với Trần Cẩm.
DTV
Bằng không, với tính tình hung bạo và biến thái của anh ta, sao có thể để Trần Cẩm sống đến bây giờ?
Ân Đình rất thận trọng, anh ta đi đến lối vào con hẻm rồi nhìn vào trong, sau đó lớn tiếng gọi Trần Cẩm: “Phải đi rồi!”
Trần Cẩm đè nén sự rối loạn trong lòng, ngước mắt nhìn anh ta, do dự một chút rồi nhấc bước đi về phía Ân Đình.
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Khương Chi, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh: “Nếu như cô muốn bị dạy dỗ chung với Ân Đình, vậy thì đi đi.”
Vừa dứt lời, một bóng người nhảy xuống từ trên mái hiên trong con hẻm, Ân Đình chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, trên đầu bị trùm một cái bao tải lớn, sau đó, nắm đ.ấ.m như mưa rền gió dữ đánh xuống người anh ta, gây ra từng trận đau nhức.
Ân Đình cuộn tròn thành một con tôm, anh ta còn lớn tiếng chửi mắng: “Khương Chi, Cô to gan thật đó! Cô dám hại tôi à?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-458.html.]
Sau khi mắng Khương Chi, anh ta vẫn không quên “người của mình” cũng có mặt ở đây: “Trần Cẩm! Cô con mẹ nó là người c.h.ế.t à?!”
Trần Cẩm nhìn thấy cảnh tượng này thì sửng sốt, cô không biết nên bước đến ngăn cản hay đứng nguyên tại chỗ để xả cơn giận trong lòng.
Khuôn mặt Khương Chi thả lỏng, vẻ mặt đắc ý: “ Ân Đình, anh cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh đó.”
“Cút!” Ân Đình nghiến răng rít ra một chữ, sau đó lại bị đánh một cú rất mạnh khiến anh ta đau đến nỗi sắp nôn cả bữa tối hôm trước, đầu óc choáng váng từng cơn, cảnh tượng bị người khác đánh đập dã man này, anh ta đã làm không ít, nhưng chưa bao giờ phải chịu đựng chuyện này.
Một loạt hành động này của Khương Chi, Ân Đình thật sự không nghĩ đến.
Ân Đình vốn tưởng rằng Khương Chi đến gặp Trần Cẩm, chỉ là để thuyết phục Trần Cẩm đi tố cáo anh ta mà thôi, nhưng anh ta không ngờ cô lại làm ra hành động bẩn thỉu ấu trĩ muốn c.h.ế.t như thế này, chỉ vì muốn đánh mình để trút giận?
Chuyện người trưởng thành sợ nhất chính là đối phương không hành động theo lẽ thường.
Điều đáng sợ chính là, Khương Chi là người bất thường nhất.
Khương Chi hoàn toàn không quan tâm đến cái sự cứng đầu của n Đình, cô hơi nhếch khóe môi, cô chỉ vào má mình để ra hiệu cho Mạnh Lam, Mạnh Lam hiểu ý, mấy cú đ.ấ.m tiếp theo đều đánh vào mặt Ân Đình, đòn đánh của anh ấy mạnh đến mức Ân Đình đau đến mức rên rỉ, nhưng anh ta vẫn không van xin.
Trần Cẩm ở bên cạnh nhìn mà sợ hãi, cô nói: “Nếu còn đánh nữa thì sẽ thật sự đánh c.h.ế.t người đó!”
Không phải Trần Cẩm quan tâm đến Ân Đình, cô ta hận không thể để Khương Chi đánh c.h.ế.t Ân Đình ngay bây giờ, nhưng rõ ràng cô ta không ngu ngốc như vậy, nếu cô ta không mở miệng cầu xin Khương Chi, sau chuyện này, Ân Đình nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
Khương Chi nhàn nhã đến gần Ân Đình, người đang cuộn tròn trên mặt đất, cô giơ tay lên, ra hiệu Mạnh Lam tạm thời dừng lại.
“Tôi mặc kệ anh có muốn ra tay với nhà họ Hoắc hay không, nhưng hôm nay chỉ là một sự cảnh cáo, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên, nếu như anh không thể nuốt được cục tức này, tôi đợi anh đến báo thù bất cứ lúc nào, nhưng mà đến lúc đó, ai c.h.ế.t ai sống, vậy thì chưa biết được đâu.”
Khương Chi khẽ thở dài một tiếng, nhưng lời nói lại mang vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
Ân Đình cử động một chút, anh ta nằm bẹp xuống đất, đột nhiên khẽ cười một tiếng, tiếng cười càng lúc càng to.
Khóe môi Khương Chi giật giật, cô giẫm lên đầu gối n Đình, dùng sức đè xuống mấy cái.
Ân Đình đau đớn co giật mấy cái, nhưng anh ta vẫn cười lạnh nói: “Khương Chi, Khương Chi, cô đợi đó cho tôi, kiếp này nếu tôi không thể rút hết gân cốt của cô ra thì tôi uổng công làm người!”
Khương Chi giả vờ sợ hãi nói: “Tôi sợ quá đi.”
“Hô hô hô...” Ân Đình cười lạnh, anh ta gằn từng chữ một, nói với vẻ căm hận thấu xương: “Không phải cô đã ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Kông để tìm đứa nhỏ sao? Chờ đến khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của bọn nó, chắc cô sẽ không đắc ý như vậy nữa đúng không?”
Khương Chi dừng lại, lặng lẽ bấm nút tắt của máy ghi âm trong tay.
Cô cụp mắt nhìn Ân Đình, nhấc chân giẫm lên n.g.ự.c anh ta, cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu anh muốn c.h.ế.t thống khoái chút, vậy hay là tôi thành toàn cho anh nhé.”
Nghe vậy, cả người Ân Đình căng thẳng, anh ta không nói nữa.
Khương Chi nheo mắt lại, trong lòng đang suy nghĩ có nên g.i.ế.c anh ta hay không.
Lúc này, có một giọng nói xa lạ vang lên bên ngoài con hẻm: “Ông chủ? Ông chủ?!”
Vệ sĩ của Ân Đình đã tìm đến đây rồi.