Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 657




Khương Chi gật đầu: “Được, anh để ý, lát nữa tôi sẽ dẫn anh ta đến ngõ hẻm, anh chuẩn bị hành động.”

Nghe vậy, Mạnh Lam có chút không vui: “Bà chủ đích thân đi à? Vậy chẳng phải nói rõ cho Ân Đình biết là chuyện này do chúng ta làm sao?”

Khương Chi nhướng mày, tự tin nói: “Tôi vốn không có ý giấu anh ta, không thể quang minh chính đại đánh anh ta một trận thì sao mà được chứ? Hơn nữa, nếu anh ta biết do tôi làm thì sao chứ? Không có chứng cứ, chẳng lẽ anh ta còn có thể kiện tôi à?”

Hôm nay Khương Chi đặc biệt đến đây để chọc tức anh ta.

Cô muốn khiến Ân Đình chán ghét cô, nhưng lại không thể làm gì được cô!

Khóe miệng Mạnh Lam giật giật, anh ấy không nói thêm gì nữa.

Bên kia, Ân Đình và Trần Cẩm đang đứng trước một chiếc ô tô, anh ta tức giận đá vào chiếc xe vài cái, rồi lại nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám đáng sợ, Trần Cẩm ở bên cạnh không nhịn được mà rụt cổ lại, cả người run bần bật.

Mạnh Lan cũng nhìn sang phía đó, trầm tư nói: “Cũng không biết Trần Cẩm bị ngược đãi như thế nào, nhìn dáng vẻ kia chỉ sợ cô ta bị thương không nhẹ đâu.”

Vẻ mặt của Khương Chi vẫn bình tĩnh, không hề d.a.o động chút nào.

Trần Cẩm bị đánh đập mỗi ngày, không phải một hai lần, chuyện này không có gì kỳ lạ.

Ân Đình tàn nhẫn hung bạo, thích hành hạ phụ nữ, một Trần Cẩm nho nhỏ chẳng là gì cả, thậm chí anh ta còn dám đánh đập Hoắc Thế Chi, người vợ được anh ta cưới gả đàng hoàng trước mặt mọi người thì anh ta còn kiêng kỵ gì nữa chứ?

Khương Chi cười giả tạo: “Không phải cá thì làm sao biết được niềm vui của cá? Có lẽ Trần Cẩm cũng có sở thích kỳ lạ gì đó.”

Mạnh Lam lại không lên tiếng nữa.

Bên kia, Ân Đình vẫy tay về một hướng, quả nhiên có một vệ sĩ bước ra, hai người nói chuyện gì đó, vệ sĩ nhìn chiếc xe rồi lắc đầu, Ân Đình tức giận đến mức đá mạnh vào người anh ta.

Khương Chi nhìn Mạnh Lam rồi khen ngợi: “Kỹ thuật rất điêu luyện, không bị phát hiện.”

Khuôn mặt Mạnh Lam hơi đỏ lên, anh ấy giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói lại hơi ngượng ngùng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Ân Đình lại nói gì đó với vệ sĩ, sau đó vệ sĩ vội vàng rời đi.

Khương Chi chỉnh lại quần áo, chỉ ngón tay thon dài vào một con hẻm nhỏ cách đó không xa: “Được rồi, đã đến lúc tôi phải xuất hiện, anh chuẩn bị cho tốt đi, chính là trong con hẻm kia, anh biết trùm bao tải không vậy?”

Mạnh Lam trịnh trọng gật đầu, cầm cái bao tải đã chuẩn bị sẵn ở ghế phụ lên.

Anh ấy đã quen với việc g.i.ế.c người, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy làm chuyện này, cho nên cũng có chút hưng phấn.

Khương Chi đút hai tay vào túi, chậm rãi đi đến gần Ân Đình và Trần Cẩm, bọn họ đều vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, nhưng mà, bọn họ cũng không đổ chuyện rút xăng xe lên đầu cô, dù sao, có vệ sĩ đang theo dõi, Khương Chi nào có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay kia chứ?

Ân Đình vừa nhìn thấy Khương Chi, anh ta liền không nhịn được đưa tay sờ lên sống mũi của mình, trầm giọng nói: “Hôm nay đúng thật là trùng hợp.”

Khương Chi hiếm khi không tỏ vẻ lạnh lùng, cô cười nói: “Chỉ là trùng hợp thôi, nhưng tôi không đến đây để tìm anh, tôi đến tìm Trần Cẩm, lần trước tôi có mua một món đồ cổ nhưng vẫn chưa giám định được, cho nên muốn nhờ chị Trần giúp tôi xem thử, chị Trần?

Khương Chi nở nụ cười: “Chị Trần, chắc chị có thời gian mà, đúng không?”

Môi Trần Cẩm run run, muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Ân Đình.

“Chị Trần, tôi đang nói chuyện với chị mà, chị nhìn anh ta làm gì chứ? Nhưng nói ra cũng buồn cười, chị là vợ hai của Hoắc Thế Vinh, cũng chính là chị dâu của Ân Đình, hai người nắm tay nhau, gióng trống khua chiêng đi dạo phố, đúng là không hề kiêng kỵ thể diện đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-457.html.]

Khương Chi mỉm cười, giả vờ ngạc nhiên nhưng lại nói ra điều mà mọi người đều biết rõ trong lòng.

Dù sao hôm nay cô đến đây để gây sự, cho nên hoàn không để bụng chuyện này có khiến Ân Đình và Trần Cẩm mất mặt hay không.

Ân Đình đã quen với cách nói chuyện của Khương Chi, nếu cô đột nhiên trở nên dịu dàng thì anh ta mới cảm thấy kỳ lạ đấy.

Trần Cẩm cũng im lặng cúi đầu không nói gì.

Tối hôm qua Ân Đình đánh cô ta một trận dã man, sao hôm nay cô ta còn có tâm tư nói chuyện phiếm với Khương Chi chứ? Thay vì lo lắng cho người khác, chi bằng lo cho bản thân mình, cô ta biết nhiều như vậy thì liệu có bị g.i.ế.c người diệt khẩu không đây?

Bốn chữ “Giết người diệt khẩu” cứ quanh quẩn trong đầu Trần Cẩm, cô ta rụt ngón tay lại, không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: “Là đồ cổ như thế nào vậy?”

Cho dù sắp chết, cô ta vẫn muốn để lại chút chứng cứ, chứ không phải c.h.ế.t một cách vô nghĩa, thậm chí còn không tìm thấy thi thể.

Nghe xong lời này, Ân Đình hơi sững người, anh ta nhìn Trần Cẩm với ánh mắt nham hiểm.

Trần Cẩm sửng sốt, đôi môi không còn chút tia m.á.u nào, cô ta muốn nói gì đó để thay đổi bầu không khí, nhưng cô ra cũng biết, trong mắt n Đình, cô ta có nói gì để bù đắp cũng chỉ là vô ích, Ân Đình đã bắt đầu nghi ngờ cô ta rồi.

Khương Chi chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, nói: “Tôi để trên chiếc xe ở đằng kia, đi thôi, tôi dẫn chị đi xem thử.”

Cô vươn tay kéo cổ tay Trần Cẩm, Ân Đình mới lạnh lùng nói: “Cô xác định muốn xen vào chuyện của người khác à?”

Ánh mắt Trần Cẩm run run, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”

Nói xong, cô ta đi theo Khương Chi đi về phía ngõ nhỏ bên kia, Ân Đình không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Thật ra Ân Đình cũng muốn ngăn cản, nhưng anh ta biết rằng Khương Chi không phải là người tốt đẹp gì, chút bản lĩnh khoa tay múa chân này của anh ta, chỉ sợ không thể ngăn được Khương Chi, Trần Cẩm vô cùng sợ hãi anh ta, cho dù thả cô ta đi thì lại thế nào chứ, cô ta có thể nói cái gì? Cô ta dám nói cái gì?

Trần Cẩm đi theo Khương Chi từng bước một, trông giống như một xác c.h.ế.t biết đi nhưng đã c.h.ế.t từ lâu vậy.

Khương Chi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Chị không sợ à?”

Trần Cẩm dời ánh mắt, vẻ mặt đờ đẫn, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Sợ, nhưng nếu tôi sợ thì sao chứ, có lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi, nếu tôi có thể thoát khỏi anh ta một giây thì đó chính là một giây của cuộc sống mới.”

Cho dù có chết, cô ta cũng không muốn c.h.ế.t bên cạnh Ân Đình.

Trần Cẩm quay đầu nhìn Khương Chi, tuy rằng giọng nói trầm thấp nhưng lại rất quyết liệt: “Cô muốn đối phó anh ta à?”

Nụ cười của Khương Chi hơi nhạt đi, cô nói: “Chị Trần, chị là người thông minh, người thông minh nên biết cách tự cứu mình, chứ không phải mặc kệ cho đến đâu thì đến, nếu như chị biết mình sắp c.h.ế.t rồi, vậy sao chị không liều một phen trước khi c.h.ế.t chứ?”

Trần Cẩm cười tự giễu: “Liều như thế nào? Người nhà của tôi đều ở Hồng Kông. Tôi đi theo cô đến đây là vì muốn nhờ cô nhắc nhở Hoắc Thế Quang một câu, khoảng thời gian này cẩn thận chút, tốt nhất không nên gặp một mình Ân Đình, nếu như có thể, thì hãy dẫn theo vài người vệ sĩ bên cạnh.”

Bước chân của Khương Chi vô thức chậm lại một chút.

“Nhà họ Ân sắp ra tay với nhà họ Hoắc.” Khương Chi nói giọng điệu khẳng định, chứ không phải đặt câu hỏi.

Môi Trần Cẩm run run, cô ta không nói gì.

DTV

Khương Chi không hỏi thêm nữa, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Ân và nhà họ Hoắc vốn đã khá kỳ lạ, trong tiền đề cô dâu có người thương trong lòng và chú rể có thanh danh cực kỳ xấu, hai nhà vẫn muốn kết thông gia, có thể thấy được hai bên có chỗ lợi dụng lẫn nhau.

Nhà họ Hoắc muốn sử dụng quyền lực của nhà họ Ân để tham gia chính trị, trong khi gia tộc Ân lại thèm muốn khối tài sản mà gia tộc Hoắc tích lũy được trong trăm năm.