Nếu tài sản tích lũy hàng trăm năm của nhà họ Hoắc rơi vào tay nhà họ Ân, thì Hồng Kông này thực sự sẽ trở thành một vùng đất một mình một cõi của nhà họ Ân.
Ân Đình cúi đầu, từ từ tiến lại gần mặt Trần Cẩm, giọng nói thì thầm, giống như một cặp tình nhân thân thiết.
Tuy nhiên, những gì anh ta nói khiến môi Trần Cẩm run rẩy.
“Nghĩ ra rồi sao? Thật đáng tiếc, nhà họ Hoắc sắp trở thành vật trong túi của nhà họ Ân chúng tôi. Còn cô đã biết bí mật này rồi, tôi có nên giữ cô lại không?”
Đồng tử trong mắt Trần Cẩm co lại, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói được giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô ta trở nên kiên định.
Cô ta không thể chết, cô ta phải sống, nhất định phải sống, cho dù phải sống như một con ch.ó cũng phải vẫy đuôi lấy lòng để tồn tại!
…
Ngày hôm sau, buổi chiều.
Khương Chi, Hồ Vĩnh Chí và Mạnh Lam đều đang bận rộn trong cửa hàng, còn Triệu Ngọc Phương thì đưa Hồ San San về huyện Thấm.
Lúc này, một tràn tiếng khua chiêng gõ trống sôi nổi vang lên, đám đông xúm xít náo động, đều đi theo âm thanh di chuyển liên tục. Nguyên nhân tạo ra động tĩnh này không phải là người bình thường mà là một số công an của đồn công an thành phố Thanh.
Họ đang nghênh ngang khiêng một tấm biển đồng khổng lồ, từng bước từng bước tiến lại gần cửa hàng đồ cổ của Khương Chi.
Hiện tại cửa hàng đồ cổ đã được dọn dẹp gần xong, ngay cả biển hiệu cũng đã được treo lên rồi.
Chỉ cần chọn một ngày tốt, chọn ngày tốt để khai trương!
Khi công an đến, Khương Chi cũng ra cửa đón, cô mỉm cười nói: “Các vị vất vả rồi.”
Nhóm công an vội vàng xua tay, khách sáo nói: “Đồng chí Khương thật quá khách sáo, hiện tại chị là nữ anh hùng của thành phố Thanh chúng ta. Chúng tôi đến đây tặng cô chút đồ thì sao có thể gọi là vất vả được chứ?”
Nói rồi, họ đặt tấm biển đồng xuống, dựng ngay ngắn ở cửa hàng.
Một trong số công an nói: “Đồng chí Khương nhìn xem?”
Khương Chi gật đầu, tiến lên mở tấm vải đỏ che trên tấm biển đồng.
Trên tấm biển đồng khổng lồ, có khắc mấy chữ lớn “Phụ nữ không thua kém đàn ông” một cách rõ ràng, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ, kể về hành động dũng cảm của Khương Chi tối qua, cuối cùng là chữ ký của sở trưởng công an của thành phố Thanh, Chung Thủy.
Khương Chi nhìn rồi mỉm cười: “Thay mặt tôi cảm ơn sở trưởng Chung. Khi nào khai trương, hy vọng sở trưởng cho chúng tôi chút thể diện, đến tham dự lễ cắt băng.”
Nhóm công an nhìn nhau, không dám từ chối liền cười ha ha đồng ý.
Những người tụ tập bên ngoài tiệm đồ cổ bắt đầu bàn tán xôn xao khi nhìn thấy Khương Chi trò chuyện vui vẻ với mấy người cảnh sát.
“Cửa hàng này bỏ trống lâu như vậy, cuối cùng cũng có người sử dụng rồi, họ buôn bán gì vậy?”
“Anh không xem biển hiệu à? ‘Cửa hàng đồ cổ Hữu Gian’, buôn bán đồ cổ sưu tầm được đó!”
“Đồ cổ? Thứ gì vậy? Lát nữa chúng ta vào trong xem thử đi?”
“Thôi đi, đồ cổ chỉ dành cho người có tiền. Người bình thường như chúng ta, bình thường có thể kiếm đủ tiền để mua một miếng thịt đã ghê gớm lắm rồi, còn tham quan cửa hàng đồ cổ làm gì chứ? Chậc, nhưng bà chủ tiệm đồ cổ này cũng khá xinh đẹp đó.”
“Không mua cũng có thể xem cho biết mà, mở mang tầm mắt?”
“...”
Mọi người xì xào, tiếng nghị luận vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Mấy người cảnh sát nói chuyện với Khương Chi vài câu rồi xếp hàng trật tự rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-456.html.]
Bọn họ vừa rời đi, đám đông xem trò vui ở bên ngoài hoàn toàn thả lỏng, để nhìn rõ dòng chữ trên biển hiệu bằng đồng, họ lần lượt bước lên, một lúc lâu, cổng cửa hàng đông nghẹt người, ồn ào hẳn lên.
Khương Chi đứng trên bậc thang nhìn, cô khẽ cười một tiếng, lần quảng cáo này làm rất tốt.
“Bà chủ, đây là??” Hồ Vĩnh Chí nhìn đám người, lại nhìn những người đang thò đầu ra nhìn, muốn đi vào trong xem thử thì khóe miệng giật giật.
Khương Chi khẽ nhướng mắt, cười nói: “Anh trông cửa hàng đi, có ai vào thì anh giới thiệu đồ cổ, để mọi người hiểu biết đôi chút. Tôi và Mạnh Lam có việc phải làm, vất vả cho anh rồi.”
DTV
Hồ Vĩnh Chí vội vàng gật đầu.
Mạnh Lam lái xe chở Khương Chi đi.
Trên xe.
Khương Chi nhìn khung cảnh đường phố lướt ngang qua ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: “Điều tra rõ ràng chưa?”
Mạnh Lam gật đầu: “Vẫn luôn có người theo dõi anh ta, sáng nay anh ta dẫn Trần Cẩm rời khỏi khách sạn, đầu tiên anh ta hẹn người ta đi chơi golf, bây giờ anh ta và Trần Cẩm đang ở trong cửa hàng trang sức.”
Khương Chi khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng: “Hẹn người đi đánh golf? Ai vậy?”
Người như Ân Đình ít nhiều gì cũng có chứng bệnh kiêu ngạo trong người, người anh ta đã hẹn không thể nào là người ở thành phố Thanh, điều này có thể nhìn thấy được từ thái độ của anh ta đêm qua, thậm chí anh ta còn xem thường nhà họ Hoắc và nhà họ Triệu thì sao anh ta có thể giao thiệp với người ở thành phố Thanh được?
Sắc mặt Mạnh Lam cũng hơi nghiêm túc, anh ấy nói: “Người anh ta hẹn cũng là người Hồng Kông, không phải người ở thành phố Thanh.”
Vẻ mặt Khương Chi trở nên vi diệu hơn nữa, nhưng cô cũng lười nghĩ đến chuyện của n Đình, tối nay cô sẽ dạy cho anh ta một bài học, để anh ta sớm trở về Hồng Kông nghỉ ngơi, tránh việc anh ta gây phiền phức cho cô ở khắp nơi trong thành phố Thanh.”
Khoảng hai mươi phút sau, Mạnh Lam đỗ xe, anh ấy chỉ tay về phía một tiệm vàng sang trọng không xa: “Chính là chỗ này.”
Khương Chi gật đầu nhỏ giọng nói: “Anh biết xe của Ân Đình đậu ở đâu không?”
Lông mày Mạnh Lam khẽ động, không lâu sau, anh ấy bước xuống xe.
Khương Chi nhìn Mạnh Lam rời đi, sau đó lại nheo mắt nhìn bộ đồ thể thao màu đen cô đang mặc, môi nhếch lên một đường cong nhẹ, rốt cuộc cô có nên đánh gãy chân Ân Đình không?
Sáng nay Chung Thủy vừa mới hỗ trợ cô quảng bá cửa hàng, nên cô vẫn không nên tàn bạo như vậy, gây phiền phức cho ông ấy.
Nếu Ân Đình bị gãy chân ở thành phố Thanh, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Thôi vậy, cứ miễn cưỡng đánh anh ta một trận, tốt nhất là phát nào cũng trúng da thịt, chiêu nào cũng trúng mặt, khiến anh ta không còn mặt mũi gặp người khác, trở về Hồng Kông càng sớm càng tốt, đừng gây rắc rối bên ngoài khiến người khác chán ghét nữa.
Về phần Trần Cẩm...
Tuy rằng cô ta là một người đáng thương, nhưng tiếc rằng cô ta không muốn ra làm chứng tố cáo Ân Đình nên cô cũng không cần phí thời gian với cô ta nữa.
Đương nhiên Khương Chi có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Cẩm, dù sao thì Ân Đình cũng là con trai của một quan chức cấp cao ở Hồng Kông, cho dù phạm tội cũng sẽ bị đưa về Hồng Kông xử lý, đến lúc đó, chỉ sợ anh ta chỉ bị giam lại vài ngày làm ra vẻ, sau đó lại được thả ra ngoài.
Cả nhà già trẻ lớn bé của Trần Cẩm đều ở Hồng Kông, nếu không thể xử lý anh ta trong một lần, vậy thì đắc tội Ân Đình sẽ khiến bọn họ không còn đường sống.
Khương Chi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nhìn thấy Ân Đình kéo Trần Cẩm rời khỏi tiệm vàng.
Sắc mặt của Trần Cẩm cứng đờ, đi lại giống như zombie vậy, cô ta một tay ôm n Đình, một tay xách mấy túi trang sức vàng, xung quanh không có người, nhưng mà, cô cũng không thể khẳng định chuyện xung quanh có vệ sĩ hay không.
Dù sao thì Trần Cẩm cũng là một quả bom, Ân Đình vẫn luôn phái người theo dõi Trần Cẩm.
Không lâu sau, Mạnh Lam trở lại.
Trên tay anh ấy dính một chút xăng, mùi rất gay mũi.
Nhưng mà, sau khi làm chuyện xấu như vậy, anh ấy vẫn nhếch mép cười, sự cứng rắn ngày xưa cũng giảm xuống rất nhiều, anh ấy quay sang nói với Khương Chi: “Bà chủ, xong rồi! Không có xăng, Ân Đình nhất định sẽ phải gọi cấp dưới của mình lo liệu chuyện này.”