Ánh mắt Yến Linh tối lại. Nếu không phải bởi vì gia tộc họ Dương có địa vị cao ở Thanh Thị, thì làm sao cô ta lại có thể giao tiếp với một người phụ nữ ngu dốt như vậy?
Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ vậy, cô ta vẫn là kéo cánh tay Vạn Thiến, nhẹ giọng nói: “Cách nói chuyện của người phụ nữ tên Khương Chi này rất khéo léo, thoạt nhìn thì có vẻ không phải người tầm thường. Có lẽ cô ấy không phải người nổi tiếng ở Thanh Thị nhưng có thể khiến cho Ân Đình đối xử khác biệt thì làm sao chúng ta có thể khẳng định cô ấy lai lịch khác?”
Vừa nhắc đến Ân Đình, vẻ mặt Vạn Thiến có chút tức giận: “Tên Ân Đình này ỷ vào địa vị của mình mà làm chuyện xấu. Con trai tôi nằm viện cũng là lỗi của anh ta! Vậy mà một câu xin lỗi cũng không có, thật đáng bị Khương Chi đánh cho răng rơi đầy đất!”
Vừa nghe những lời này, trong mắt Yến Linh hiện lên một tia giễu cợt.
Gây rắc rối ư?
Nếu thực sự muốn nói về chuyện này, khả năng Dương Thành Nam gây chuyện sinh sự ở Thanh Thị đứng thứ hai thì chắc chắn không có ai đứng thứ nhất.
Cô ta nghĩ, nhưng lời nói lại mang theo lo lắng: “Thành Nam không có chuyện gì chứ?”
Vạn Thiến khẽ xua tay: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là có vết bầm tím trên bụng thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.”
Nói xong, bà ta lại nói với giọng điệu đắc ý: “Vết thương này của nó đến cũng đúng lúc. Khi đứa con gái Triệu Cam Đường đó đến, lão thái thái cũng không phân biệt được ai là cháu trai ai là cháu gái. Vì có thể đã khiến cho lão thái thái quá đau lòng, bà ấy đã dành nhiều thời gian cho Thành Nam nên sau này sẽ có nhiều lợi ích hơn.”
Yến Linh khẽ nhếch khóe môi, không nói thêm lời nào nữa.
Khương Chi rời khỏi phòng đấu giá một cách huy hoàng nhưng cô không vội rời đi mà đứng ở cửa đợi Mạnh Lam.
Cô cũng không đợi lâu liền nhìn thấy Mạnh Lam vội vàng lái xe đến. Nhìn bộ dạng đó giống như ước gì có thể phóng xe đến ngay chỗ cô, có lẽ anh ấy cũng đã nghe nói về vụ cướp ở phòng đấu giá.
Mạnh Lam xuống xe với cái trán đầy mồ hôi, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khương Chi đang đứng ở cửa.
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến trước mặt Khương Chi: “Bà chủ, cô không sao chứ?”
Khương Chi lắc đầu: “Lên xe trước, trên đường nói sau.”
Mạnh Lam đáp một tiếng rồi mở cửa xe cho Khương Chi, sau đó mới lái xe đi.
Trên đường, Khương Chi kể lại mọi chuyện trong hội trường một cách nguyên vẹn. Lúc kết thúc, cô còn không quên nói: “Chuyện này đừng nói với Thi Liên Chu để anh ấy khỏi lo lắng.”
Mạnh Lam mím môi không nói gì.
Khương Chi nheo mắt lại, thì thầm: “Làm lớn chuyện cũng không tốt.”
Dựa theo tính cách của Thi Liên Chu, nếu biết cô suýt bị bọn cướp giết, anh chắc chắn sẽ đến thành phố Thanh ngay trong đêm. Lúc đó lại là một rắc rối khác, vì vậy nếu mọi chuyện đã được giải quyết thì không cần phải làm cho mọi chuyện phức tạp hơn.
Hơn nữa, vụ cướp lần này cũng được coi là quảng cáo miễn phí cho cô.
Cửa hàng đồ cổ Hữu Gian chưa khai trương đã nổi tiếng, tương lai hẳn là sẽ không tệ.
Mạnh Lam suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
Thi Liên Chu nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm, hỏi: “Mấy người Hồ Vĩnh Chí đã về nghỉ ngơi chưa?”
Mạnh Lam lắc đầu nói: “Chưa, vẫn đang bận rộn trong cửa hàng, đã chuẩn bị sẵn giá đỡ. Bọn họ còn đang thu dọn.”
Khương Chi cũng không thấy bất ngờ, nhẹ nhàng nói: “Đi đón bọn họ, cùng về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-455.html.]
“Vâng!”
Đến cửa hàng, Khương Chi xuống xe nhìn xung quanh. Hồ Vĩnh Chí và vợ đều là những người nhanh nhẹn, sắp xếp một chút thì cửa hàng đồ cổ Hữu Gian đã hình thành, tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Nơi ở của họ cũng là bất động sản của Thi Liên Chu ở thanh phố Thanh, cách cửa hàng không xa.
Hồ San San đã ngủ từ lúc ở trên xe. Sau khi về đến nhà, Hồ Vĩnh Chí và Triệu Ngọc Phương cũng đi nghỉ.
Khương Chi nói với Mạnh Lam: “Ngày mai, điều tra hành trình của n Đình.”
Mạnh Lam ngẩng đầu nhìn Khương Chi, đáp: “Vâng!”
Trong mắt anh ấy còn mang theo một chút ý cười trên nỗi đau của người khác. Người tên Ân Đình này gặp xui xẻo thì chính là chuyện vui. Ha ha, còn dám có suy nghĩ không đứng đắn với bà chủ của bọn họ, sợ là sống quá lâu rồi.
Khương Chi gật đầu, nói: “Đi nghỉ trước đi.”
...
Lúc Khương Chi nhắc đến Ân Đình thì Ân Đình cũng đang nhắc đến Khương Chi.
“Cô gái tên Khương Chi này có cách hành xử không giống với những cô gái khác, chính là tính tình cương liệt hơn một chút, sau này còn cần phải cố gắng dạy dỗ.” Ân Đình bưng một ly whiskey trong tay, cúi đầu nhìn Trần Cẩm đang quỳ gối bên chân anh ta, giọng nói âm trầm.
Trần Cẩm dừng lại một chút khi đang xoa bóp chân cho anh ta, lén liếc nhìn miếng gạc quấn quanh sống mũi của n Đình, rồi cúi đầu xuống.
Cô ta đã biết chuyện xảy ra ở hội trường đấu giá ngày hôm nay. Nói về việc này, cô ta nên cảm ơn Khương Chi, người đã khiến Ân Đình gặp trở ngại.
Trần Cẩm không nhắc đến Khương Chi mà hỏi: “Anh không nể mặt Hoắc Thế Quang như vậy, anh không sợ anh ta trở về Hong Kong sẽ nói lung tung sao?”
Hai nhà họ Ân và nhà họ Hoắc là thông gia, hôm nay Ân Đình suýt bán đứng Hoắc Thế Quang. Hành động như vậy nếu lọt vào tai nhà họ Hoắc, chỉ sợ lại bị đánh một trận nữa. Cô ta cũng rất vui mừng, chỉ là không biết dây thần kinh nào của Ân Đình bị đặt sai vị trí.
Anh ta thường vẫn có chút thu mình, nhưng hôm nay lại quyết tâm chọc giận nhà họ Hoắc.
Ân Đình cười khẩy, ánh mắt nhìn Trần Cẩm đầy vẻ khinh miệt.
“Cô quan tâm đến người nhà họ Hoắc, sao? Cô lại nhớ đến cái tên Hoắc Thế Quang đó à? Lẽ nào hắn ta khiến cô sướng hơn sao?” Ân Đình nắm lấy cằm Trần Cẩm, sau đó từ từ nói: “Đáng tiếc, Hoắc Thế Quang, hắn ta không thể sống sót trở về.”
Trần Cẩm sững sờ, tâm trí đang hỗn loạn đột nhiên bị một tia sáng xé toạc khiến cô ta phải thốt lên: “Anh định g.i.ế.c anh ta sao?”
Ân Đình nhìn chằm chằm vào Trần Cẩm với ánh mắt lạnh lùng, vỗ nhẹ vào má cô ta: “Nhìn kìa, nhắc đến người nhà họ Hoắc là cô liền thay đổi sắc mặt, là do mấy ngày nay không ăn khổ thì lại quên rồi à?”
Trần Cẩm nhận được ánh mắt cảnh cáo của n Đình, vô thức rụt vai lại, nhất thời không dám lên tiếng.
Tuy nhiên, tin tức Ân Đình muốn g.i.ế.c Hoắc Thế Quang vẫn khiến cô ta lạnh run cả người.
Nhà họ Hoắc chỉ có hai người con trai thuộc thế hệ thứ hai, một là Hoắc Thế Vinh và một là Hoắc Thế Quang. Bây giờ Hoắc Thế Vinh đã chết, Hoắc Thế Quang chính là người thừa kế có lợi nhất trong tương lai của nhà họ Hoắc. Nếu anh ấy cũng c.h.ế.t thì…
Ý nghĩ này giống như nước sôi đổ vào chảo dầu tạo thành cuộn xoáy dữ dội trong lòng cô ta, khiến cô ta kinh hãi tột độ, toàn thân lạnh toát.
DTV
Hoắc Thế Quang chết, thế hệ thứ ba của nhà họ Hoắc chỉ là một đám bù nhìn không thể chống đỡ, một kẻ ốm yếu thì làm sao có thể gánh vác nhà họ Hoắc?
Nhà họ Ân đã tính toán kỹ lưỡng, có vẻ như Ân Đình chủ động đuổi theo đến thành phố Thanh không chỉ vì Khương Chi, mục đích thực sự vẫn là Hoắc Thế Quang. Có gì lợi hơn việc g.i.ế.c Hoắc Thế Quang để nhà họ Ân được hưởng lợi chứ?