Ân Đình ngửa mặt lảo đảo một chút, dường như anh ta rất bối rối. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, hai dòng m.á.u đỏ tươi chảy từ trong mũi ra.
Tất cả mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, hít một hơi khí lạnh, liên tục lui về phía sau.
Tuy rằng vừa rồi Khương Chi cũng đã tát vào mặt của Ân Đình, nhưng lúc này cô lại không hề báo trước mà đánh gãy sống mũi của ai đó. Một người phụ nữ đáng sợ và bạo lực như vậy, dù có xinh đẹp đến đâu thì thực sự bọn họ cũng không chống đỡ được!
Khóe miệng Triệu Cam Đường giật giật, sau đó cúi đầu xuống và che miệng cười khúc khích.
Bộ dạng của Ân Đình rất buồn cười, khác hẳn dáng vẻ u ám thường ngày của anh ta, thậm chí còn có một chút ngốc nghếch.
Hoắc Thế Quang cũng không nói lên lời. Khương Chi này thật sự là một người không làm việc theo lẽ thường.
Chung Thủy không nói thành lời, mở miệng thở hổn hển muốn nói điều gì đó nhưng không biết mối quan hệ của họ nên ngại mở miệng.
Khương Chi rút tay lại, nhẹ nhàng xoa cổ tay, giọng nói trong trẻo: “Anh Ân, tôi là người phụ nữ có chồng, anh là đàn ông có vợ, làm người thì phải có đạo đức của con người. Nếu anh không có thì tôi cũng không ngại giúp anh một chút.”
“Như tôi vừa nói rồi, A Chi, không phải tên anh có thể gọi.”
Sắc mặt Ân Đình tối sầm giống như có thể chảy ra nước. Anh ta muốn giơ tay chạm vào sống mũi đang đau đến c.h.ế.t lặng một chút, nhưng tay giơ lên được nửa chừng thì thả xuống, giọng nói giống như rít qua kẽ răng: “Khương Chi, tôi thấy cô là muốn…”
Khương Chi giơ tay lên, Ân Đình theo phản xạ lùi về phía sau một bước. Nhưng cô lại cười nhẹ rồi giơ tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang dính trên má: “Tôi vừa mới cứu mạng anh. Hiện tại lại dạy anh cách cư xử như một con người. Vậy anh chắc sẽ không tính toán với tôi về cú đ.ấ.m này phải không?”
“Đức Phật đã nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Người Cảng Thành rất coi trọng đến phong thủy, chẳng lẽ anh không hiểu đạo lý này sao?”
Khương Chi hơi nghiêng đầu, trên mặt hơi mỉm cười, lời nói lạnh lùng.
Triệu Cam Đường nhìn xem xung quanh, nhỏ giọng đồng ý: “A Chi nói rất đúng!”
Hoắc Thế Quang cũng mỉm cười: “Lời này của cô không sai. Người Cảng Thành chúng tôi rất coi trọng huyền học. Cô ấy đã cứu rất nhiều người trong chúng ta như vậy, mọi người cảm kích còn không kịp, làm sao lại có thể trách tội đươc? Anh, rể, anh nói xem?”
Anh ấy cố tình nhấn mạnh hai chữ “Anh rể”, giống như khẳng định khẳng định phẩm hạnh của Ân Đình không tốt.
Răng của Ân Đình có chút đau. Anh ta liếc mắt nhìn Khương Chi thật sâu, rồi xoay người đẩy đám người xung quanh ra rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, bầu không khí huyền ảo giữa mọi người lại sôi động lên. Nhưng mà mọi người đều tránh xa tên và chủ đề của Ân Đình. Với việc động viên của Chung Thủy thì bầu không khí thật sự đã trở lên tốt hơn nhiều.
Chung Thủy lại lần bày tỏ lòng biết ơn đối với Khương Chi: “Đồng chí Khương, cô yên tâm. Đồn công an chúng tôi nhất định sẽ biểu dương cô!”
Đôi mắt hạnh của Khương Chi hơi lóe lên, nói: “Chung sở trưởng khách khí quá. Nhưng mà hôm nay tôi đặc biệt đến đây để tham gia buổi đấu giá là bởi vì cửa hàng đồ cổ sắp khai trương. Nếu ông muốn khen ngợi vậy thì trực tiếp khen ngợi cửa hàng đồ cổ của tôi đi. Nếu được thì ông hãy làm một bảng khen thưởng để tôi đặt ở cửa hàng cho mọi người đều biết công trạng của tôi, ông nói xem có được không Chung sở trưởng?”
Lời nói này của cô không khách khí một chút nào, thậm chí có chút da mặt dày.
Chung Thủy nghẹn lời, ánh mắt nhìn Khương Chi giống như là đang nhìn thấy sinh vật lạ.
Thời buổi này, mọi người đều chú trọng bồi dưỡng phẩm chất. Mỗi ngày, mọi người đều nói vì nhân dân phục vụ, làm việc thiện không cần lưu lại tên tuổi. Dù trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt họ vẫn luôn phải khiêm tốn một chút. Đâu có giống như cô, luôn miệng muốn huân chương thể hiện công trạng của mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-454.html.]
Khương Chi cũng không để ý đến vẻ mặt phức tạp của anh ta, cô cười nhạt nói: “Để tôi nghĩ xem buổi tối hôm nay tôi cứu được tất cả có bao nhiêu người? Rất may vì có tôi ở đây, nếu không thì thương nghiệp Thanh Thị sẽ bị tổn thất nặng nề, ông nói có đúng không Chung sở trưởng?”
Sắc mặt của Chung Thủy lúc xanh lúc tím, thực sự nhìn rất thích mắt.
Ông ta cũng biết, buổi tối hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy đều là do đồn công an bọn họ sơ suất. Nếu không có Khương Chi đến thì thật sự khiến cho số người giàu ở Thanh Thị c.h.ế.t rất nhiều. Vậy thì chức sở trưởng này của ông ta sợ cũng không gánh hết tội.
Dù nói thế nào đi nữa thì ông ta vẫn phải ghi nhớ ân tình này.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy cũng chỉ có thể bóp mũi thừa nhận, ông ta cười mỉa nói: “Đống chí Khương nói gì thì chính là như vậy. Cô yên tâm. Sáng mai tôi lập tức sẽ gửi cho cửa hàng đồ cổ của cô một bảng khen thưởng để cho mọi người biết ràng Thanh Thị chúng ta có một nữ anh hùng!”
Khương Chi cười khẽ gật đầu, quảng cáo miễn phí, kẻ ngốc mới không cần.
Hội đấu giá đêm nay không có cách nào tiếp tục được nữa nên tất cả mọi người đều lần lượt rời đi.
Khương Chi không rời đi, đợi một lúc thì Yến Linh thực sự xách vali đi tới.
Vẻ mặt của cô ta tươi cười đưa chiếc va-li ra, khách khí nói: “Cô Khương, đây là số tiền bán đấu giá mà cô bán kết ti pháp lang khí, mười bảy vạn, không thiếu một đồng, cô có thể kiểm tra lại.”
“Ồ?” Khương Chi hơi nhướng mày, theo lý mà nói thì phòng đấu giá sẽ lấy tiền hoa hồng.
Mà số tiền này, chắc là Ân Đình cũng tạm thời mượn của phòng đấu giá.
Yến Linh nghe âm thanh mà biết nhã ý, khẽ cười nói: “Hôm nay cô đã giúp hội đấu giá chúng tôi rất nhiều, làm sao chúng tôi lại không biết xấu hổ lấy hoa hồng của cô chứ? Cô yên tâm, không chỉ có hôm nay mà sau này cũng vậy chỉ cần vật đấu giá do cô Khương gửi đến thì chúng tôi đều sẽ không thu hoa hồng của cô!”
Khương Chi hơi kinh ngạc, liếc mắt đánh giá Yến Linh một cái.
Tuy nói người phụ nữ này là tình nhân của người khác nhưng trong kinh doanh lại rất nhạy bén, chắc chắn sau này sẽ đạt được thành tựu gì đó.
DTV
Cô cũng không khách khí, nhận lấy vali, ký thư xác nhận bán đấu giá thành công. Cuộc mua bán này đã hoàn thành.
Mười bảy vạn coi như là số vốn khởi nghiệp lớn nhất đầu tiên của cô.
Lúc chuẩn bị rời đi, Khương Chi không quên nói với Yến Linh: “Tôi tin rằng sau này giữa chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác. Lúc đó, tôi sẽ còn phải làm phiền đến bà chủ Yến tuyên truyền tên tuổi của ‘cửa hàng đồ cổ Hữu Gian’ của chúng tôi nhiều hơn”.
Yến Linh mỉm cười đáp lại, lịch sự tiễn người đi.
Khương Chi vừa rời đi, Yến Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Vạn Thiến từ bên cạnh đi tới, nhìn bóng dáng Khương Chi rời đi, hơi nheo mắt nói: “A Linh, vì sao cô lại khách khí với một người phụ nữ không có lai lịch như vậy?”
Làm con dâu cả nhà họ Dương thì Vạn Thiến không xấu, cũng có khí chất nhưng không nhiều.
Vẻ mặt của bà ta có chút ngạo mạn, rất giống với con trai Dương Thành Nam của bà ta.