Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 653




Khương Chi nhíu mày nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, lúc rủ mắt xuống, đáy mắt như vừa lóe lên sát ý.

Con người tên Ân Đình này quá biến thái, vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc giao mạng sống của mình ra, hạng người này đã quyết tâm muốn làm gì thì chỉ sợ rất ít có khả năng không thành, giữ mạng hắn lại, sớm hay muộn cũng thành tai họa.

Chỉ là nói thế nào thì hắn cũng là con trai của quan lớn Hồng Kông, nếu để hắn c.h.ế.t ở chỗ này, sợ là người nào cũng khó mà bàn giao.

Suy nghĩ liên tục một hồi, Khương Chi quyết định cô sẽ đánh lén một trận để xả cơn giận này trước, sau này chờ hắn quay về Hồng Kông rồi nói.

Một bên khác, Hoắc Thế Quang cũng nhìn theo bóng lưng “chịu nhục” của Ân Đình, sắc mặt anh ta rất khó coi.

Triệu Cam Đường uống một ngụm nước ấm, nói rất khẽ: “Làm sao vậy?”

Hoắc Thế Quang mím môi, nhíu mày hỏi: “Em cảm thấy tên Ân Đình kia là hạng người gì?”

“ Ân Đình sao?” Triệu Cam Đường ngẩng đầu lên nhìn về phía Ân Đình, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Em cảm thấy hắn là kiểu người không sợ gì cả, à hắn cũng hơi sợ cha của mình. Mỗi khi hắn nhìn ai đó, ánh mắt cũng u ám, luôn có cảm giác không có ý tốt.”

Hoắc Thế Quang im lặng một lúc: “Anh không hỏi cái này, anh muốn hỏi đến tình cách của hắn, hắn là loại người sẽ nén giận sau khi bị người ta đánh sao?”

Nghe vậy, Triệu Cam Đường cũng ngơ ngác.

Cô ấy bắt đầu cảm thấy lo lắng, bàn tay nắm chặt cái ly, khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong miệng cô ấy còn lẩm bẩm: “Có lẽ hắn nén giận là vì sợ s.ú.n.g trong tay A Chi.”

Hoắc Thế Quang lắc đầu: “Vừa rồi, khi hắn đối diện với họng súng, em nhìn thấy hắn có sợ hãi không?”

Triệu Cam Đường im lặng, không tự giác được mà run rẩy cả người, cô ấy hạ giọng nói: “Vậy anh nghĩ hắn vì cái gì mà nén giận? Có phải hắn đang chuẩn bị trả thù A Chi bất kỳ lúc nào không? Thế Quang, mạng của hai chúng ta đều nhờ A Chi cứu, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Triệu Cam Đường cũng hiểu rõ thế lực của nhà họ Ân ở Hồng Kông đáng sợ thế nào, cô ấy càng biết rõ nếu Ân Đình muốn trả thù Khương Chi, vậy sẽ giống như sấm sét đùng đùng, mưa to dữ dội, đến lúc đó chỉ sợ muốn làm gì cũng trễ rồi.

Lông mày của Hoắc Thế Quang cau chặt, anh ta nhìn Triệu Cam Đường, thở dài nói: “Sợ rằng không phải trả thù.”

“Không phải trả thù? Vậy là gì?” Triệu Cam Đường ngây ngốc, cô ấy không hiểu ý của Hoắc Thế Quang.

Hoắc Thế Quang chỉ bật cười, đưa tay xoa đầu Triệu Cam Đường mà không trả lời.

Hoắc Thế Quang ngước mắt nhìn Khương Chi eo thon, chân dài, gương mặt xinh đẹp đang ngồi trong một góc mà trong lòng cũng cảm thán, nếu như không phải bản thân đã có người yêu, chỉ sợ chính anh ta cũng đã say mê người phụ nữ vừa dũng cảm hóa giải tình cảnh nguy hiểm của mọi người vừa rồi.

Hoắc Thế Quang không thể không phủ nhận, Khương Chi đúng là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.

Mà Ân Đình động lòng vì cô cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, điều đáng sợ là con người tên Ân Đình này có một sự hiểu biết về quan hệ nam nữ rất biến thái xuất phát từ hoàn cảnh gia đình hắn, hắn không biết yêu, càng không hiểu yêu một người là thế nào.

Với hắn mà nói, yêu là trói buộc, là ngục tù.

So với việc bị hắn trả thù, việc được hắn yêu mới càng đáng sợ hơn.

DTV

Với nhà họ Hoắc mà nói, chuyện của Ân Đình đã không còn là bí mật nữa nhưng với anh cả của anh ta mà nói, cho dù Ân Đình có là yêu ma quỷ quái thế nào, chỉ cần hắn là người nhà họ Ân thì mối thông gia giữa hai nhà Hoắc – Ân vẫn phải tiếp tục, chị gái Hoắc Thế Chi của anh ta cũng chỉ là một con cờ mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-453.html.]

Hoắc Thế Quang làm em trai nên không gánh trách nhiệm của gia tộc, chỉ hy vọng chị gái của anh ta có thể được sống vui vẻ. Thế nhưng thật đáng tiếc!

Nếu Ân Đình đã có suy nghĩ động lòng với Khương Chi, vậy anh ta cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Khương Chi sống lâu một chút, nếu không, chờ đợi cô cũng chỉ là bóng tối, nhất định cô sẽ bị cầm tù cho đến chết.

Chẳng qua bây giờ Khương Chi đã là con dâu nhà họ Thi, kết quả cuối cùng còn chưa biết được.

Hoắc Thế Quang chỉ hy vọng nhà họ Hoắc có thể tự lo lấy thân mà không cần bị liên lụy vào.



Cảnh sát đến rất nhanh, dù sao người đến buổi bán đấu giá thế này cũng không phải người bình thường, thậm chí sở trưởng sở cảnh sát thành phố Thanh còn phải đích thân đến trình diện. Sau khi chuyển người c.h.ế.t đi rồi, sở trưởng Chung Thủy bến bắt tay, hỏi thăm từng người/

Mà người đầu tiên ông ta hỏi thăm chính là Ân Đình.

Dù sao Ân Đình có thân phận đặc thù, trong lúc hắn ở thành phố Thanh lại xảy ra chuyện nhạy cảm thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó thì một sở trưởng nho nhỏ như ông ta cũng không gánh hết trách nhiệm được.

“Anh n, thật sự xin lỗi anh, khiến anh phải sợ hãi rồi!” Chung Thủy bắt tay với Ân Đình, tuy ông ta dùng giọng điệu của người làm quan nhưng tư thế kia lại vô cùng khiêm tốn.

Dứt lời, ông ta còn chưa đợi Ân Đình lên tiếng đã nói tiếp: “Tôi đã biết trợ lý của anh là một trong những người không may đã mất mạng, anh yên tâm, trị an của thành phố chúng tôi sẽ không thoát khỏi quan hệ, nhất định sẽ đưa ra câu trả lời khiến anh hài lòng!”

Ông ta đã nghe đồn tính tình của con trai duy nhất của trưởng quan n rất kỳ quái, không dễ dỗ nhưng ông ta đã nói đến mức này rồi, Ân Đình cũng không thể lại làm khó ông ta.

Chung Thủy âm thầm nghĩ.

Bỗng nhiên ông ta vừa mới nói xong thì Ân Đình đã cười nói: “Sở trường Chung khách sáo quá, chuyện này thì có liên quan gì đến các ông? Trái lại tôi thật sự rất muốn cảm ơn thành phố Thanh của các ông đã bồi dưỡng ra người tài rất tốt, nếu không rất có thể tôi cũng không còn toàn mạng mà đứng đây lúc này nữa rồi.”

Dứt lời, Ân Đình quay đầu, ánh mắt quái lạ nhìn đến chỗ Khương Chi, vẫy tay với cô nói: “A Chi, đến đây!”

Bốn phía chìm vào im lặng.

Khương Chi ngồi thẳng lưng, mặt mày bình tĩnh, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Ân Đình, cầm s.ú.n.g đi đến.

Chung Thủy sững sờ, trước đó ông ta đã nghe đến chuyện Khương Chi anh dũng cứu người, ông ta còn chuẩn bị cho người làm giấy khen trao tặng cô nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Ân Đình, hình như quan hệ của hai người họ không bình thường. A Chi sao?

Ông ta cũng tập trung nhìn đến, trong lòng không nhịn được mà thổn thức. Đúng là một người đẹp hiếm có!

Một nhân vật lớn của Hồng Kông chạy đến thành phố Thanh của bọn họ tìm phụ nữ?

Suy nghĩ này khiến trong lòng Chung Thủy không được dễ chịu lắm nhưng trong hoàn cảnh thế này ông ta cũng không thể nói gì, chỉ có thể nở nụ cười cười, bước lên hai bước nói: “Đồng chí Khương, bây giờ tên tuổi của cô đã vang vọng khắp thành phố Thanh rồi! Quả nhiên mày liễu không nhường mày râu!

Khương Chi mỉm cười, vứt s.ú.n.g trong tay mình cho Chung Thủy.

Cô không trả lời ông ta mà đi thẳng đến chỗ Ân Đình, còn chưa đợi mọi người phản ứng thì một nắm đ.ấ.m đã rơi lên sóng mũi cao của Ân Đình, người ta chỉ nghe một tiếng “rắc” giống như có một thứ gì đó vừa bị gãy.