Lúc này Hoắc Thế Quang đã đi đến, cười nói: “Em nói cái gì mà phấn khởi như vậy?”
Triệu Cam Đường lắc đầu: “Em nói, may mắn mà có A Chi ở đây, nếu không rất có thể chúng ta đều c.h.ế.t cả rồi.”
Hoắc Thế Quang đồng ý với lời nói này của Triệu Cam Đường, anh ta gật đầu, hơi do dự rồi nói: “Cảm ơn cô, Khương Chi, tuy cô và nhà họ Hoắc chúng tôi bất hòa, thậm chí… Thôi, bỏ đi. Tóm lại lần này tôi phải cảm ơn cô, nếu sau này có chuyện cần tôi giúp thì hãy lên tiếng”.
Dứt lời, anh ta liếc nhìn Ân Đình: “Cái tên Ân Đình kia hơi kỳ lạ, tốt nhất cô vẫn nên cẩn thận, đừng để bị lừa!”
Khương Chi nhìn thoáng qua Hoắc Thế Quang, gật đầu.
Trái lại Hoắc Thế Quang này vẫn có sự khác biệt với những người còn lại của nhà họ Hoắc, anh ta yêu ghét rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ oán hận lên cô. Chỉ đáng tiếc, sinh ra ở nhà họ Hoắc thì nhất định giữa bọn họ không thể trở thành bạn bè.
Trong lúc mấy người họ đang nói chuyện phiếm thì có không ít người đã lục tục kéo đến chào hỏi Khương Chi.
Về tình về lý, Khương Chi chính là ân nhân cứu mạng bọn họ, huống hồ người đến buổi bán đấu giá thế này cũng không phải người bình thường, có thể mượn cơ hội này để mở rộng mối quan hệ, cớ sao không làm?
Khương Chi cũng không tỏ ra lạnh lùng như vừa rồi, cô vẫn vui vẻ trò chuyện vài câu với mọi người.
Trong thoáng chốc, cô đã xã giao với không ít nhân vật ở thành phố Thanh này.
Chẳng qua vì trong hội trường có người c.h.ế.t nên mọi người không trò chuyện nhiều, đơn vị tổ chức bán đấu giá đã gọi điện thoại liên hệ với cảnh sát và bệnh viện, chỉ hy vọng họ sẽ đến nhanh một chút, chỉ hy vọng trong thời gian đó đám cướp kia sẽ không trở lại.
Không bao lâu sau, Yến Linh đã cầm một cái hộp đến.
“Cô Khương, hôm nay phải cảm ơn cô, đây là một món quà tặng nhỏ của bán đấu giá Huy Hoàng chúng tôi, xin cô đừng ghét bỏ! Sau này nếu cô lại muốn đến thì hãy gọi điện thoại báo trước cho chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô một chỗ ngồi tốt nhất!”
Dứt lời, Yến Linh đã đưa chiếc hộp cho Khương Chi.
Khương Chi cười, từ chối quà cảm ơn, cô hé miệng nói: “Quà tặng thì không cần đâu, nhưng tôi muốn hỏi một câu. Những món đồ đã được gõ búa thành giao vừa rồi có còn hiệu lực không? Không vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần này mà không được tính nữa chứ?”
Món đồ cổ của cô đã được gõ búa với giá mười bảy vạn, nếu để cái giá kia trôi theo dòng nước thì đúng là rất đáng tiếc.
Huống hồ người mua này còn là Ân Đình vừa mất tiền kia.
Yến Linh giật mình sửng sốt, cô ta trả lời trong vô thức: “Đương nhiên là không! Bán đấu giá Huy Hoàng chúng ta chưa từng lừa gạt ai.”
Khương Chi mím môi, ánh mắt liếc xéo qua Ân Đình, cô cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Phiền bên đấu giá ký tên xác nhận thành gia đấu giá với tôi, tránh cho một lúc nữa cảnh sát kéo đến đây thì không có thời gian cầm tiền đến giao, như vậy tôi cũng không yên tâm.”
Yến Linh không hiểu gì: “Hôm nay, cô cũng có đồ vật tiến hành đấu giá ở đây sao?”
Yến Linh nhớ rõ trong danh sách người ủy thác mới không có người họ Khương.
Khương Chi thấy vậy thì không giấu diếm, cô nói: “Có. Món pháp lam của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian.”
Vừa nghe đến món thương phẩm nổi bật đêm nay, Yến Linh lập tức lấy lại tinh thần, cô ta hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô Khương là bà chủ của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian sao?”
Ban đầu cô ta cũng không thèm nhìn đến một cửa hàng đồ cổ còn chưa có danh tiếng nào, thế nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một món thượng phẩm nổi bật như pháp lam, đã vậy còn bán được với cái giá mười bảy vạn, cực kỳ cao, tuy trong quá trình hơi buồn cười nhưng không thể không nói đã mang lại lợi nhuận rất lớn cho buổi đấu giá của bọn họ.
Bây giờ lại nghe nói “nữ anh hùng” cứu mạng mọi người ở đây còn là bà chủ của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian thì trong thoáng chốc, Yến Linh cũng không biết nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-452.html.]
Khóe môi Khương Chi cong lên: “Vất vả cho cô.”
Yến Linh im lặng, cô ta lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua Ân Đình, cô ta nhớ người mua món pháp lam kia chính là hắn.
Yến Linh không ngốc, cô ta biết rõ Ân Đình kia không phải nhân vật dễ trêu vào, huống hồ hắn vừa mới bị bọn cướp vơ vét tài sản, nếu bây giờ còn đến đó đòi tiền chẳng khác nào muốn giẫm đạp lên mặt hắn sao?
Nhưng bắt hội đấu giá của bọn họ bỏ ra mười bảy vạn này cũng quá đau lòng rồi.
Lần đầu tiên Yến Linh nổi tiếng sát phạt quyết đoán trong giới kinh doanh của thành phố Thanh cảm thấy làm ăn hơi khó.
Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên, cô cười như không cười: “Sao vậy? Bán đấu giá của các người muốn đổi ý à?”
Yến Linh vội vàng khoát tay: “Tôi nào dám, làm sao lại như vậy được chứ? Cô đợi tôi một lát.”
Nói xong, cô ta cũng chỉ dám âm thầm than thở một tiếng nhưng lúc quay người lại thì trên mặt đã đầy ý cười, cũng không biết cô ta đi đến bên cạnh Ân Đình nói gì mà rất lâu sau đó mới đi đến hậu trường.
Sau khi Yến Linh đã rời đi, Ân Đình híp mắt nhìn Khương Chi.
Thấy ánh mắt Khương Chi vẫn điềm nhiên, không hề có cảm xúc thì hắn lại thấy khó chịu, lập tức đứng dậy đi về phía cô.
“A Chi đúng là rất có năng lực! Xem ra lúc này, cô không ép khô tôi thì không chịu bỏ qua. Rất tốt! Rất hợp ý tôi! Cũng chỉ mười bảy vạn mà thôi, có thể nhận được nụ cười của A chi cũng xem như đáng giá!”
DTV
Ân Đình hơi khom người, tư thế vô cùng lịch lãm nhưng lời nói ra lại đầy ý mập mờ.
Lúc gọi Khương Chi, hắn cũng học theo Triệu Cam Đường nhưng “A Chi” trong miệng hắn lại trở thành vô cùng thân thiết.
Khương Chi ngẩng đầu nhìn về phía Ân Đình, đôi con ngươi đen nhánh, đôi mắt trong vắt lại vô cùng yên tĩnh của cô đột nhiên âm u, ánh mắt khiến người ta không rét mà run.
Ân Đình cũng khựng lại, hắn muốn lùi lại nhưng Khương Chi đã đứng lên, cô vừa nhấc tay lên, một cái tát đã giáng chính xác lên gương mặt tuấn tú của hắn, lực đánh rất mạnh, tiếng “bốp” rất vang dội trong hội trường.
Hội trường chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía bên này.
Khương Chi giơ một cây s.ú.n.g lên, chĩa họng s.ú.n.g vào lồng n.g.ự.c của Ân Đình, trên mặt cô như phủ một tầng sương lạnh, giọng nói lạnh giá: “Nếu còn tiếp tục nói không lựa lời thì không phải chỉ là một cái tát đơn giản thế này nữa đâu.”
Tất cả mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Vốn dĩ bọn họ đã rất xem trọng Khương Chi, cô không những là nhân vật nữ anh hùng dám đối đầu với bọn cướp mà còn là một cô gái to gan dám tát con trai duy nhất của trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông.
Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường cũng nhìn nhau, trên mặt họ lộ vẻ sửng sốt và bất ngờ.
Tên Ân Đình này đã quen ngông cuồng, nói ra thì hắn chưa từng bị ai đánh ngoài An Thiên Bật, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
Khương Chi lười để ý đến hắn, cô im lặng lau họng súng.
Đầu lưỡi Ân Đình đẩy vào má, trong miệng hắn đã tràn ngập vị máu, đủ để thấy cái tát vừa rồi của Khương Chi mạnh thế nào.
Chẳng qua, hành động của cô cũng không khiến hắn phẫn nộ, trái lại còn khơi dậy sự hưng phấn từ bản chất con người hắn, hắn có thể tưởng tượng được thuần phục kiểu phụ nữ mạnh mẽ này sẽ sảng khoái thế nào.
Nhưng Ân Đình không phải kẻ ngu, hắn biết bây giờ không dễ chọc vào Khương Chi nên không dám nói gì nữa, chỉ im lặng quay người rời đi.