Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 650




Mấy chữ “trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông” vừa chui vào tai tên cướp thì hắn đã nhe răng cười.

Tên cướp giơ s.ú.n.g lên, đặt ngay trước trán của trợ lý, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Ông đây đã đến cướp rồi thì sợ gì đến trưởng quan chó má nào?”

Dứt lời, “bằng” một tiếng, vẻ mặt sợ hãi của trợ lý đã cứng đờ, anh ta ngã xuống đất nhưng ánh mắt trân trối, nhìn thẳng tắp về phía Ân Đình vẫn không thay đổi sắc mặt.

Triệu Cam Đường nghe thấy tiếng s.ú.n.g ở gần mình, cả người cô ấy bắt đầu run rẩy.

Hoắc Thế Quang vẫn chăm chú quan sát Triệu Cam Đường, giống như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.

Tên cướp nhìn vào lỗ m.á.u trên trán trợ lý, hắn cười ha ha, lại chĩa s.ú.n.g nhắm ngay Ân Đình, lúc hắn vừa muốn nổ s.ú.n.g thì lại nghe đối phương lên tiếng: “Tụi mày có biết nhà họ Hoắc ở Hồng Kông có bao nhiêu tài sản không?”

Lời này của hắn khiến người ta không thể nào hiểu được nhưng Khương Chi và Hoắc Thế Quang đã lập tức hiểu được ý đồ của hắn.

Trong mắt Khương Chi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tên Ân Đình này là kẻ bo bo giữ mình nhất, để bảo đảm mạng sống của mình, hắn không hề do dự ném Hoắc Thế Quang ra đỡ đạn cho mình, giống như hắn hoàn toàn không quan tâm người trên thế gian này sẽ nhìn mình thế nào.

Ánh mắt Hoắc Thế Quang trở nên giá rét, nếu không phải bọn cướp ở đây thì anh ta đã nổi trận lôi đình.

Tên cầm đầu của băng cướp biết nhà họ Hoắc.

Hắn híp mắt, ngăn tên đàn em sắp nổ súng, hắn đi về phía Ân Đình: “Nhà họ Hoắc sao?”

Ân Đình chậm rãi đứng lên, hắn phủi bụi dính trên quần mình, cười ngả ngớn, nói: “Nhà bọn họ tích lũy tiền bạc từ đời này sang đời khác, nói ít thì cũng vài chục tỷ, một sàn bán đấu giá nho nhỏ này thì tính là gì?”

“Không bằng chúng mày làm một trận lớn đi!”

“Ở đây có người thừa kế của nhà họ Hoắc trong tương lai.”

Tốc độ nói chuyện của Ân Đình không nhanh không chậm, trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng về phía Hoắc Thế Quang khiến cả người Hoắc Thế Quang cứng đờ, cả Triệu Cam Đường ở bên cạnh anh ta cũng cứng ngắc.

Tên cướp nhìn về phía Hoắc Thế Quang, hắn hỏi ngược lại những người đang ôm đầu ngồi trên mặt đất: “Hắn thật sự là người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc sao?”

Tên cướp đâu phải kẻ ngu, nếu có thể làm một trận lớn rồi xuất ngoại, rửa tay gác kiếm mà làm một ông chủ lớn, cớ sao không làm? Một người thừa kế trong tương lai của nhà họ Hoắc, cũng có thể mở được mấy sàn đấu giá thế này rồi.

Tất cả mọi người đều vì mạng sống của mình mà nhao nhao trả lời tên cướp.

“Đó là Hoắc Thế Quang, con trai duy nhất còn lại trong thế hệ thứ hai của nhà họ Hoắc.”

“Đúng vậy! Thời gian trước, lão đại của nhà họ Hoắc là Hoắc Thế Vinh đã c.h.ế.t rồi, rất có khả năng anh ta sẽ là người thừa kế của nhà họ Hoắc.”

“Người thừa kế của nhà họ Hoắc rất đáng giá, các người muốn bao nhiêu, nhà họ Hoắc cũng sẽ lấy ra.”

“…”

Vào giờ phút này, bộ mặt ghê tởm của con người cũng lộ rõ.

Khương Chi híp mắt nhìn đám người này, đáy mắt lại lộ ý châm biếm.

Nếu một mạng của Hoắc Thế Quang có thể đổi lấy tính mạng của tất cả mọi người thì cũng đáng giá nhưng bọn cướp này là những kẻ được ăn cả ngã về không, đã gây ra động tĩnh lớn thế này, làm sao bọn chúng chỉ bắt trói một mình Hoắc Thế Quang?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-450.html.]

Tình hình ở đây càng hỗn loạn, càng đẫm m.á.u thì nhà họ Hoắc sẽ càng sợ hãi, nhờ đó họ mới phải vội vàng chuộc Hoắc Thế Quang về bằng bất cứ giá nào.

Tên cầm đầu nở nụ cười, hắn không nói lý do mà giơ s.ú.n.g lên b.ắ.n một phát vào người vừa mới lên tiếng, trong thoáng chốc hội trường lập tức im phăng phắc, đến tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không bao lâu sau, lại có tiếng khóc lóc sợ hãi rất nhỏ.

“Mày không tệ, thế nhưng…” Tên cầm đầu nhìn về phía Ân Đình, hắn lạnh lùng cười, nhắm s.ú.n.g vào đầu Ân Đình.

Ân Đình nhíu mày, ánh mắt u ám, đáy mắt như tràn ra vẻ dữ tợn nhưng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại, hắn nói: “Nể mặt tao đã tiết lộ tin tức có lợi cho mày, có thể cho tao một điều kiện không?”

Tên Ân Đình này cũng không dài dòng, hắn khom người cầm vali mà trợ lý đã xách trước đó lên, mở ra, trong đó là từng xấp từng xấp đồng bảng Anh, vừa nhìn thấy đã khiến m.á.u người ta phải sôi trào: “Tao cho mày tất cả tiền trên người tao.”

Ân Đình thức thời như thế khiến tên cầm đầu rất vui, hắn sai đàn em bên cạnh mình đến cầm cái vali tiền về.

Tên cầm đầu nhếch miệng, nói: “Thằng nhóc, mày rất thú vị! Mày nói điều kiện xem!”

Ân Đình cười, tròng mắt nhìn về phía Khương Chi đang ngồi xổm bên cạnh, trên người mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt mà không hề nhìn ra vẻ chật vật trên người cô, hắn gằn từng chữ một: “Tao yêu cô ấy vô cùng, tao chỉ hy vọng trước khi c.h.ế.t có thể được hôn cô ấy một cái.”

Khương Chi suýt nữa đã tức quá mà bật cười.

Đầu óc tên Ân Đình này tuyệt đối có vấn đề, ở trong tình huống thế này mà hắn vẫn có thể nói ra mấy lời điên rồ như thế.

DTV

Hiển nhiên tên cầm đầu băng cướp cũng sửng sốt, trong hoàn cảnh liên quan đến sống c.h.ế.t mà tên này vẫn còn lòng dạ nghĩ đến gái?

Hắn nghiêm túc nhìn về phía Khương Chi, cô đã giơ tay lên ôm đầu, gương mặt cúi xuống nên hắn không nhìn thấy rõ mặt cô, nhưng chỉ cần nhìn dáng người thì hắn vẫn biết đây là người đẹp. Lúc này tên cầm đầu cũng cảm thấy hào hứng, hắn chỉ Khương Chi nói: “Cô! Ngẩng đầu lên!”

Khương Chi làm ra vẻ sợ hãi, cô rụt cổ, thuận thế thả tay xuống, giả vờ như rất hoảng sợ.

Cô chậm rãi ngẩng mặt lên làm lộ ra một gương mặt sáng, trong trẻo, xinh đẹp.

Tên cầm đầu sững sờ, trong mắt hắn tràn ngập vẻ bất ngờ.

Ân Đình chú ý đến vẻ mặt của Khương Chi, trực giác của hắn cảm thấy không đúng lắm, cô đâu phải người biết sợ.

Một giây sau, đáy mắt của Khương Chi đã nổi lên tia sáng lạnh giá, ngón tay cuộn lại nhưng vừa giơ lên thì trong tay đã xuất hiện thêm một bình xịt hơi cay, chân dài hơi khụy, mượn lực nhảy lên, ấn vào bình xịt hơi cay khiến tên cầm đầu băng cướp thét lên một tiếng đau đớn, hắn lập tức dùng tay che mắt theo bản năng.

Khương Chi cũng lập tức lăn khỏi vị trí cũ, cô túm lấy khẩu s.ú.n.g trong tay hắn, thuận thế đặt họng s.ú.n.g ngay đầu tên cầm đầu.

Một loạt những động tác vô cùng trôi chảy, không hề có chút do dự, dường như chỉ trong tích tắc đã hoàn thành tất cả.

Theo động tác của cô, một lát sau đám cướp đàn em xung quanh đó vẫn còn chìm đắm trong cảm giác hớn hở vì sắp kiếm được một món hời khổng lồ mới phản ứng lại, bọn chúng nhao nhao chĩa s.ú.n.g về phía Khương Chi. “Cạch cạch cạch”, tiếng s.ú.n.g lên đạn vang lên liên tiếp nhau, giống như tiếng cảnh cáo sau cùng của tử thần, khiến bầu không khí càng căng thẳng hơn.

Hành động của Khương Chi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người ở đây, mãi đến lúc này đám đông mới biết được mình có thể được cứu rồi, họ nhao nhao bỏ tay xuống, chạy về phía Khương Chi, rồi tụm lại, núp sau lưng cô.

“A Chi.” Hai tay Triệu Cam Đường nắm chặt lớp vải ở n.g.ự.c mình, cô ấy căng thẳng đến mức không dám hô hấp.

Hoắc Thế Quang cũng sửng sốt theo, bất chợt ánh mắt anh ta nhìn về phía Khương Chi không khỏi kèm theo vẻ khâm phục.

Có lẽ đây chính là sự hấp dẫn từ nhân cách.

Trong khi tất cả mọi người đều quyết tâm đẩy anh ta ra ngoài làm bia đỡ đạn thì chỉ có Khương Chi vẫn âm thầm tìm cách đối phó, nghĩ cách chạy thoát. Chỉ cần nhìn một loạt những động tác vừa rồi của cô cũng có thể biết được, nếu không phải cô đã tính toán trước trong lòng thì không thể nào lại trôi chảy như vậy.