“Này, cái tên này, cậu bày ra dáng vẻ như người c.h.ế.t thế kia, người nào không biết còn tưởng đang tìm cháu gái của tôi.”
Cố Tuyển lái xe bằng một tay, một tay còn lại nện xuống vai Thi Liên Chu, anh ta thật sự không còn gì để nói.
Thi Liên Chu không nói gì, trong đầu anh chỉ đang quanh quẩn có đôi mắt phượng xinh đẹp, trong suốt vừa rồi.
“Nói chuyện với cậu giống như nói với cục đá ấy, không vui chút nào.”
Cố Tuyển bắt đầu hối hận rồi, anh ấy không nên đi theo tên này đến đây tìm người.
Thi Liên Chu mở miệng, giọng nói rất lạnh: “Chị Xuân Xuân trong miệng đứa bé kia rất có thể là Nam Châu.”
Nói đến chuyện chính, Cố Tuyển cũng nghiêm túc hơn, anh ấy vuốt cằm mình nói: “Những năm gần đây, thông tin nhà họ Thi tìm kiếm được đều chỉ về nơi này, khi đó nếu không phải do cậu đột nhiên bị bệnh, chỉ sợ đã tìm thấy Nam Châu từ lâu rồi.”
Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn anh ấy một cái, mắt hơi híp lại nhưng không nói gì thêm.
…
Lúc một đoàn người trở lại thôn, thôn Khương Gia vốn yên tĩnh thì lúc này đã náo nhiệt như cái nồi nước đang sôi trào, từng nhà đều túm tụm ở đầu thôn xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gào khóc của mẹ và con gái Khương Nhị Điển.
Lúc lày Khương Đinh Hương đã lôi kéo Bạch Hương Chi chạy đến, chen lấn vào đám đông.
Khương Chi vốn không muốn tham gia trận náo nhiệt này nhưng Đản Tử đã giữ chặt vạt áo của cô, cậu bé trông mong nói: “Mẹ, có phải hai chú vừa rồi đã tìm chị Xuân Xuân không? Có phải chị ấy sắp rời đi rồi không? Con có thể đến xem không?”
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Đản Tử cũng biết Khương Xuân bị người què chân bán đến thôn Khương Gia chứ cô bé không phải người bản địa.
Đối mặt với câu hỏi của Đản Tử, cuối cùng Khương Chi cũng bị khuất phục, vì vậy cô đã dẫn Đản Tử đứng bên ngoài quan sát tuồng “kịch” này.
Bởi vì có Khương Chi dẫn dắt nên tình tiết tráo đổi thân phận “ly miêu hoán thái tử” trong truyện chưa từng xuất hiện, Thi Liên Chu và Cố Tuyển vừa đến thôn Khương Gia đã lập tức dò hỏi được tin tức rất rõ ràng, lúc họ đi thẳng đến nhà Khương Nhị Điển thì Khương Xuân cũng đang nhóm bếp nấu cơm.
Vừa nhìn thấy Khương Xuân, căn bản không cần xem xét vết bớt, hai người họ đã lập tức xác nhận được thân phận của cô bé.
Khương Xuân cũng chính là Thi Nam Châu, vì bề ngoài của cô bé giống chị dâu hai nhà họ Thi như đúc.
Thi Liên Chu làm việc nhanh chóng, quyết đoán, anh lấy tóc của Khương Xuân đưa ra ngoài làm xét nghiệm giám định người thân, trong mấy ngày chờ đợi có kết quả giám định thì họ đều muốn ở lại trấn Đại Danh, mà Khương Xuân nhất định phải ở cùng chỗ với họ.
DTV
Khương Nhị Điển là kẻ h.i.ế.p yếu sợ mạnh, ông ta không dám dùng sức mạnh với Thi Liên Chu và Cố Tuyển, chỉ có thể ôm đầu mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Mẹ của Khương Nhị Điển cũng mặc kệ, Khương Xuân được bà ta dùng tiền mua về, nhiều năm nay Khương Xuân đã được dạy dỗ làm việc nhà rất thành thục, nếu hai người này muốn đưa người đi, vậy ai sẽ làm việc nhà cho nhà bà ta? Ai làm vợ cho con trai của bà ta?
Đầu óc Khương Lan ngốc nghếch, chỉ biết gào khóc với mẹ của Khương Nhị Điển.
Khương Xuân thì sợ hãi, nép bên cạnh Cố Tuyển.
Lúc bị bắt cóc, cô bé còn rất nhỏ nên không có ký ức, lúc này đột nhiên có người tìm đến đây nói mình là người thân của cô bé khiến tâm trạng của Khương Xuân rất phức tạp, cô bé vừa sợ hãi vừa vui mừng nên chỉ có thể như một khúc gỗ đi theo bên cạnh một anh trai hiền lành.
Lúc Khương Chi và Đản Tử đến thì nhìn thấy mẹ của Khương Nhị Điển đang lăn lộn trên mặt đất, gào khóc không ngừng.
“Xuân Tử được bà đây mua được, nó là vợ của con trai tôi, các người không thể cứ thế mà đưa nó đi!”
“Xuân Tử, khi con còn bé, mẹ đã từng nuôi con, làm sao con có thể không có lương tâm đi theo người ta như vậy!”
“…”
“…”