Khương Chi cũng không vội vã, chỉ cần cái tên ‘Có cửa hàng đồ cổ’ này vang lên, những thứ khác đều không có gì quan trọng.
Triệu Cam Đường nghiêng đầu cười, nói đùa: “Có cửa hàng đồ cổ à? Cái tên này thật sự rất thú vị, đúng lúc bà ngoại tôi thích sưu tầm mấy thứ như vậy, tôi có thể ra giá mua lại tặng cho bà ấy!”
Vừa nói, cô ấy vừa giơ tay lên, giọng nói dịu dàng cất lên: “3 vạn 1!”
Yến Linh mỉm cười lặp lại câu nói của cô ấy, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi có người ra giá là tốt rồi.
Sau một lúc lâu, không có người ra giá, Yến Linh vừa định đập búa hoàn thành giao dịch thì lại nghe thấy giọng nói lười nhác của n Đình: “4 vạn!”
Sắc mặt Triệu Cam Đường lập tức đỏ bừng vì tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Ân Đình nói: “Anh!”
Nhìn vẻ mặt giễu cợt của anh ta, cô biết anh ta cố ý làm như vậy.
Ân Đình nhún vai, làm ra dáng vẻ ác ý ‘cô có thể làm gì được tôi nào’.
Hoắc Thế Quang hít sâu một hơi, lắc đầu với Triệu Cam Đường, nhưng lại giơ tay lên nói: “5 vạn!”
Anh ta không muốn để Ân Đình ghi hận Triệu Cam Đường, chỉ có thể tự mình ra giá, thực ta trong lòng cũng cảm thấy khó thở, có chút không chịu đựng được các hành vi ngang ngược của Ân Đình nên muốn âm thầm cạnh tranh với anh ta.
Ân Đình dùng ánh mắt như nhìn trẻ con nhìn về phía Hoắc Thế Quang, cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục tăng giá: “6 vạn!”
“7 vạn!” Hoắc Thế Quang cũng không chút sợ hãi, hai người bắt đầu cạnh tranh.
Ân Đình thở dài, nhưng lại dùng giọng nói lạnh đến thấu xương: “Anh của cậu đều đã c.h.ế.t rồi, mua món đồ này thì có ích gì chứ? Sao không nhường cho ông già nhà tôi đi, có lẽ tâm trạng của ông ấy vui vẻ, có thể giao cho nhà họ Hoắc mấy người một số dự án nhỏ bé rơi ra từ kẽ tay nào đó?”
Đồng tử của Hoắc Thế Quang co rút lại, nắm chặt nắm tay, tức đến mức không thể xông lên đ.ấ.m cho Ân Đình một đấm.
Ân Đình nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt hắn ta của anh ấy, nhếch khóe miệng, cười cực kỳ vui vẻ, nhẹ giọng nói: “10 vạn!”
Triệu Cam đường có chút lo lắng nhìn về phía Hoắc Thế Quang, tất nhiên cô biết cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Hoắc, đồng thời đó cũng là nỗi đau không thể nào tả xiết đối với Hoắc Thế Quang.
Ân Đình lôi chuyện này ra nói, nhân phẩm của anh ta thật đúng là đáng khinh.
Ngón tay của Khương Chi gõ nhẹ vào ghế, cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này.
Theo suy đoán của cô, món đồ gốm này nhiều nhất cũng chỉ có thể lên đến giá 5 vạn đồng, trong lòng còn đang suy nghĩ xem cô có nên cố ý nâng cao giá không, nhưng không ngờ lại gặp được sự tranh đấu thường thấy trong các cuộc đấu giá như vậy.
Nói chung, vấn đề như vậy đều là do vai chính gặp phải, nhưng Ân Đình và Hoắc Thế Quang lại chỉ là những nhân vật nhỏ, không được nhắc đến nhiều trong tiểu thuyết mà thôi, chuyện như vậy thật sự rất hiếm gặp.
Tuy nhiên, cô sẽ không nói ra điều gì ngu ngốc.
Hai người đưa ra giá cả càng cao thì cô càng kiếm được nhiều tiền, càng có lợi cho cửa hàng ‘có cửa hàng đồ cổ’, hơn nữa, hai đứa con của gia tộc giàu có đến từ Hồng Kông, hơn nữa còn là em vợ, anh rể, lại vì một món đồ cổ mà xảy ra tranh chấp.
Chà, cô thậm chí còn nghĩ xong đầu đề cho tin tức hot ngày mai rồi.
《Hai gia tộc Ân Hoắc, trên sàn đầu giá đầy mùi thuốc súng, quan hệ thông gia trở mặt vì lý do gì?》
Cuối cùng, món đồ gốm sứ thời nhà Minh này rơi vào trong tay Ân Đình, một kẻ chưa bao giờ biết thua là gì.
Giá 17 vạn.
DTV
Cái giá cao ngất trời này khiến cho Yến Linh cười toe toét, dù sao thì đấu giá càng lên cao, nhà đấu giá của bọn họ càng có thể rút được nhiều tiền hoa hồng, cô ta làm việc trong phòng đấu giá lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy tên ngu xuẩn nào ra giá c.ắ.t c.ổ như vậy.
Tuy nhiên, cũng âm thầm than thở, người Hồng Kông thật đúng là giàu có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-449.html.]
Ngày thường, một món đồ trong sàn đấu thầu của họ có thể bán được giá 10 vạn đồng cũng coi như là một tin tức lớn rồi, đêm nay thật sự quá may mắn.
P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha cả nhà. Xin lỗi mọi người vì mấy hôm nay tui đăng hơi linh tinh với bị muộn khiến mọi người phải chờ. Ngày mai tui sẽ cố gắng đăng sớm hơn nha cả nhà. Chúc cả nhà ngủ ngon ah!
Mười bảy vạn.
Đáy mắt Khương Chi lóe lên ý cười lạnh lẽo, nếu không phải do cô đã biết nội dung tiểu thuyết từ sớm thì cô cũng nghi ngờ bản thân mình mới là nhân vật chính.
Không cần tốn nhiều sức đã có thể thu được nhiều tiền như vậy, Khương Chi tin tưởng sớm hay muộn đấu giá Huy Hoàng cũng sẽ mượn đề tài này để tuyên truyền nhiều hơn, cứ như vậy cũng xem như một công đôi việc.
Trái lại Khương Chi không gấp gáp ký xác nhận thành giao, cô chỉ để Mạnh Lam đi làm.
Rất nhanh sau đó, buổi bán đấu giá đã tiến hành được một nửa.
“Các vị, vật đấu giá tiếp theo là…” Yến Linh cười, chuẩn bị xốc tấm vải lụa đỏ trùm lên món đồ đấu giá ra thì đúng lúc này một tiếng s.ú.n.g chói tai đã vang lên ngay bên ngoài, mọi người trong hội trường rối rít đứng lên.
“Bằng!”
Tiếp theo đó là tiếng kêu răng rắc, ầm ầm của thủy tinh rơi vỡ vụn.
Sắc mặt Khương Chi thay đổi. Cướp?
Ở những buổi đấu giá với quy mô thế này, mặc dù sẽ có rất nhiều bảo vệ giám sát xung quanh hội trường nhưng điều này vẫn không ngăn được bọn cướp muốn cầm s.ú.n.g ra trận. Với chuyện liên quan tới mạng người như này, nói không chừng bọn chúng sẽ còn bắt cóc một số con tin có tiền, đây là thủ đoạn mà bọn chúng thường dùng.
Ngay khi tiếng s.ú.n.g vang lên thì không ít những tiếng thét chói tai đã ầm ĩ trong hội trường.
Dưới tình hình này, làm sao buổi đấu giá có thể tiếp tục được nữa?
Sắc mặt Triệu Cam Đường đã trắng bệch, hô hấp dồn dập. Khương Chi nhíu mày, kéo Triệu Cam Đường chạy đến bên hông, gần giữa hội trường, Hoắc Thế Quang cũng theo sát phía sau, vẻ mặt đầy lo lắng.
Mấy người họ mới đứng vững sau tấm màn che thì một đám cướp bịt mặt bằng vải đen đã chen vào trong như ong vỡ tổ.
Trên tay bọn chúng cầm s.ú.n.g loại lớn, xem ra đã có chuẩn bị trước khi đến đây.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, họ chỉ sợ đám người g.i.ế.c người như ngóe này không những cướp tiền mà còn g.i.ế.c người, bọn chúng chỉ cần nổ s.ú.n.g quét từng trận thì họ cũng không còn toàn thây được.
“Tất cả ngồi xuống, ôm đầu lại cho ông!” Tên cầm đầu rút một cây s.ú.n.g từ bên hông mình ra, chỉa lên trời nổ một phát, hội trường đang hỗn loạn cũng lập tức im lặng, ai nấy đều run rẩy làm theo, chỉ sợ tạo ra tiếng động nhỏ nào đó thì sẽ trở thành vong hồn ngay.
Khương Chi nhìn Triệu Cam Đường bên cạnh mình, hô hấp của cô ấy vẫn còn dồn dập nhưng đỡ hơn so với lần đầu tiên khi Khương Chi gặp cô ấy trên máy bay.
Hoắc Thế Quang mở túi của Triệu Cam Đường, tìm thuốc từ trong đó ra, lặng lẽ nhét vào miệng cô ấy.
Mấy người họ ở phía sau cùng nhưng vì không muốn gây sự chú ý nên vẫn dùng hai tay ôm đầu giống như những người khác.
Ân Đình đang ở một bên khác của Khương Chi, trái lại hắn rất ngạo mạng, không những không ôm đầu mà còn hứng thú nhìn về phía Khương Chi, giống như một đám cướp cầm s.ú.n.g trong tay ở đây không đáng cho hắn nhìn đến.
Rất nhanh, tên Ân Đình “không giống người bình thường” này đã bị phát hiện.
“Mày! Hai tay ôm đầu! Mày nghe không hiểu đúng không? Có muốn ông đây giúp mày hiểu không?” Một tên cướp vừa nói vừa giơ s.ú.n.g đi đến.
Trợ lý của Ân Đình lập tức khóc nức nở: “Ông chủ, nhanh lên! Mau ôm đầu đi!”
Nếu Ân Đình xảy ra chuyện gì ở đây thì anh ta cũng có thể dự đoán trước sẽ xảy ra biết bao rối loạn, ông chủ của anh ta đâu phải một thương nhân tầm thường, cho dù Hoắc Thế Quang có c.h.ế.t ở đây thì ông chủ nhà anh ta cũng không thể chết!
Mắt thấy tên cướp đang đi về phía này, trợ lý vội vã nói: “Đại ca, ông chủ của tôi chính là con trai duy nhất của trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông n Thiên Bật, anh muốn cái gì thì cứ việc yêu cầu là được, tuyệt đối đừng làm ông chủ của tôi bị thương!”