Tất nhiên, cũng có rất nhiều người dùng ánh mắt suy tư nhìn về phía Hoắc Thế Quang, dù sao ai mà không biết chuyện liên hôn giữa nhà họ n và Hoắc chứ? Nhưng mà nghe nói đám cưới xảy ra chuyện không hay, bây giờ xem ra lời đồn đại có lẽ không phải giả.
Hành động này của Ân Đình chẳng khác nào hoàn toàn không đặt Hoắc Thế Quang ngồi bên cạnh ra cái gì cả!
Ánh mắt mọi người vô thức tập trung vào Hoắc Thế Quang, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt cực kỳ u ám và khó coi của anh ta.
Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh, dùng ngón tay trắng muốt thon dài đẩy hộp gấm trước mặt ra, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “ n Đình, muốn l.i.ế.m cẩu thì cũng phải tìm hiểu trước sở thích của người khác đi, nếu không sẽ mất mặt lắm đấy biết không?”
[2] Liếm cẩu (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.
Ân Đình khẽ khựng lại, hai chữ ‘liếm cẩu’ lọt vào tai, khiến mí mắt anh ta khẽ giật giật một chút.
Tuy rằng anh ta không hiểu lắm nghĩa của hai từ ghép này, nhưng anh ta vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của từng từ, những lời này chẳng phải đang nói anh ta mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ, giống như một con ch.ó chạy theo sau cô sao?
Ân Đình đã quen với việc hoành hành ngang ngược ở Hồng Kông rồi, kế sách tặng trang sức châu báu của anh ta chưa bao giờ thất bại, dù biết Khương Chi khó đối phó, nhưng nếu như có món trang sức trị giá 200 nghìn đưa đến trước mặt thì cũng nên mỉm cười cảm ơn anh ta mới đúng, không ngờ lại thành cơ hội để cô châm chọc mình.
Anh ta nheo mắt nhìn món trang sức lóa mắt trong tay, lần đầu tiên trong đời anh ta cảm thấy bối rối, trên đời này thật sự có người phụ nữ không thích trang sức sao?
Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu quan sát vẻ mặt của mấy người phụ nữ xung quanh, tất cả đều tỏ ra ngượng ngùng, ánh mắt mang theo sự quyến rũ, nếu như đây không phải hội trường đấu giá mà là ở khách sạn, chỉ sợ mấy người đó đều sẽ lao về phía hắn ta rồi.
Cho nên, đây không phải là vấn đề của đồ vật, mà là vấn đề của phụ nữ!
Người phụ nữ này khác hẳn với những người khác!
Ân Đình cũng nhận ra điều này, tùy tiện vứt chiếc trâm cài áo cho trợ lý, sau đó nheo mắt nhìn Khương Chi, giọng điệu u ám có phần bông đùa nói: “Đúng vậy, tôi hứa lần sau tặng quà cho cô, sẽ tìm hiểu rõ ràng sở thích của cô trước.”
Lông mày của Hoắc Thế Quang càng nhíu chặt, anh ta quen biết Ân Đình nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy Ân Đình dễ nói chuyện như hôm nay, người ‘hiền lành, ân cần, tri kỷ’ này thật sự không giống Ân Đình mà anh ta quen, chẳng lẽ lần này Ân Đình thật sự nghiêm túc sao?
Haiz, đáng tiếc đó là bông hoa đã có chủ rồi.
Nhà họ Thi cũng không phải người dễ đối phó, anh trai của anh ta chính là một ví dụ, Ân Đình ngạo mạn như vậy, sớm hay muộn gì cũng tự hại c.h.ế.t mình!
Nghĩ đến cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh, ánh mắt của Hoắc Thế Quang càng thêm tối tăm, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Khương Chi kinh ngạc liếc nhìn Ân Đình một cái, cô không ngờ da mặt của người này lại dày như vậy.
Cô khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt, nói: “Lần trước chưa đánh gãy chân của anh, khiến anh vẫn còn cơ hội tiếp tục đến đây làm tôi ghê tởm thì cũng là lỗi của tôi.”
Những lời này của Khương Chi không hề có chút uyển chuyển nào, nụ cười trên mặt Ân Đình cuối cùng cũng vụt tắt.
Anh ta im lặng nhìn Khương Chi một lúc, sau đó quay người ngồi xuống, không nói thêm lời nào nữa.
“Ông chủ, cô ta……” Trợ lý có chút tức giận, ngày thường ở thành phố Hồng Kông, đừng nói là ông chủ của anh ta, mà ngay cả anh ta cũng chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, nhìn ánh mắt của những người xung quanh, gương mặt của trợ lý đỏ bừng giống như bị lửa thiêu vậy.
Ân Đình quay đầu liếc nhìn trợ lý một cái, giọng nói của trợ lý đột nhiên im bặt, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên, anh ta vẫn có chút tức giận, nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Chi, dường như muốn khoét một cái lỗ trên người của Khương Chi vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-448.html.]
Người phụ nữ như vậy, cần phải bị trói lại, dạy bảo cho thật tối mới được!
Thật sự là đáng bị phạt mà!
Ân Đình đan hai tay vào với nhau, đặt lên bụng, đặt toàn bộ sự chú ý vào cuộc đấu giá, không lại nhìn Khương Chi nữa.
Người phụ nữ này hiện tại cực kỳ đề phòng anh ta, cho dù anh ta có hái sao, hái trăng xuống đưa cho cô thì có lẽ cô cũng không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, nếu như cô đã không thích những cách thức mềm nhẹ như vậy, thì anh ta đành phải dùng một chút thủ đoạn bỉ ổi vậy.
Hoắc Thế Quang cười lạnh một tiếng, trong nụ cười không hề che giấu sự chế giễu.
Ân Đình nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái, sau đó cũng nhếch khóe miệng lên, liên tục cười khẩy.
“Hừ!” Hoắc Thế Quang hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Nếu như đã xé rách da mặt rồi, thì anh ta cũng không cần phải giữ thể diện gì cho Ân Đình nữa, tệ nhất là sau này không nói chuyện với Ân Đình là được, có một người anh rể như anh ta thật sự xui xẻo tám đời!
Vẻ mặt Triệu Cam Đường tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Khương Chi, nhỏ giọng nói: “A Chi, cô thật giỏi, trước đây Ân Đình trừng mắt nhìn tôi, tôi đều sợ đến mức không dám nói gì, vậy mà cô còn dám trực tiếp mắng anh ta, lại còn dám đánh anh ta!”
Ân Đình ở Hồng Kông muốn gì được đó, ngay cả Hoắc Thế Chi, cũng chỉ có thể được gọi là gả cao, dù sao tiền bạc cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé trước quyền lực, hơn nữa hiện tại Hoắc Thế Vinh đã chết, nhà họ Hoắc tổn thất nặng, Ân Đình càng thêm không coi ai ra gì cả.
Nếu như Hoắc Thế Chi cũng có thể giống như Khương Chi như vậy, có lẽ cuộc sống của chị ấy sẽ được hạnh phúc hơn một chút đúng không?
Triệu Cam Đường suy nghĩ, không khỏi thở dài.
Một lúc sau, cô ấy mới nói: “Lòng dạ Ân Đình nhỏ mọn, cô đắc tội anh ta như vậy, cẩn thận anh ta sẽ giở trò bẩn thỉu gì đấy!”
Cô ấy cũng là người giao du trong giới thượng lưu của Hồng Kông, mặc dù không tham gia và cấu kết với người khác giở trò bẩn thỉu, nhưng những thứ nên nghe được cũng nghe được một ít, cô ấy cũng nghe được Ân Đình là người như thế nào, loại người này không dễ dây vào.
Khương Chi lại không hề cảm thấy lo lắng, khóe môi cong lên một độ cong nhợt nhạt, nói: “Đừng lo.”
Muốn giở trò bẩn thỉu thì phải xem ai đến trước, ai đến sau.
Trên đài, người chủ trì cuộc đấu giá Yến Linh vẫn đang tiếp tục đấu giá cả loại vật phẩm, nhưng mà phần lớn đều là đồ trang sức, chỉ có 2-3 món đồ cổ, trong đó có một món còn không ai mua.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt cửa hàng đồ cổ ‘Hữu Gian’.
Yến Linh chỉ vào món đồ tráng men Kháp ti pháp lang được đặt trên bàn đấu giá, cười nói: “Kính thưa các quý ông và quý bà có mặt ở đây, với món đồ cổ này, bên nhà đấu giá chúng tôi đã nhờ một bậc thầy chuyên nghiệp giám định trước, vai, bụng, từ trong ra ngoài, bề mặt màu xanh lam nhạt, dưới đáy bình còn đúc dòng chữ nổi ‘Chế tạo năm Cảnh Thái triều Đại Minh’, men gốm màu xanh lục, là hàng chính phẩm, đó là đồ gốm sứ trang trí theo kiểu Kháp ti pháp lang vào thời nhà Minh!”
“Chiếc bình gốm kháp ti pháp lang thời nhà Minh này, được cửa hàng đồ cổ mới nổi ‘Hữu Gian’ ở thành phố Thanh mang đến.”
“Giá khởi điểm là —— 3 vạn đồng!”
“Đây là một món đồ sưu tập hiếm có, được người lớn trong nhà yêu thích, xin đừng bỏ lỡ!”
DTV
Nụ cười quyến rũ của Yến Linh và từng cái giơ tay nhấc chân của cô ấy đều cực kỳ quyến rũ.
Những người có mặt ở đây đều không có hứng thú lắm với đồ cổ, họ đều thuộc tầng lớp tân phú (*mới giàu), mua đồ cổ cũng chỉ vì mục đích học đòi trang nhã, nhưng không ai muốn mạo hiểm với thức đồ sang trọng đắt tiền như vậy.