Triệu Cam Đường ở một bên tặc lưỡi, cười nhạo nói: “Thật không ngờ tới, mợ cả của tôi lại dùng chiêu này, bà ấy thực sự coi Yến Linh như bạn thân của bà ấy, thời thời khắc khắc cũng không quên đem lại huy hoàng cho nhà đấu giá này.”
Khương Chi nhìn về phía Triệu Cam Đường, nhưng không nghĩ tới người chủ trì buổi đấu giá giỏi nhất này lại là người có xuất thân từ nhà họ Dương.
Triệu Cam Đường chú ý tới ánh mắt của Khương Chi, nhướng mày lên một chút: “Dương Thành Nam chính là con của mợ cả tôi, hai người có tính cách gần giống nhau, vừa thích những thứ vinh quang vô nghĩa vừa không có bản lĩnh làm việc gì, tôi là lười nói chuyện cùng bọn họ.”
“Cô không biết, lúc trước mợ cả tôi khi nghe tin có buổi đấu giá chiếc ghim cài áo kim cương thì liền chạy ngay đến Cảng Thành để mua, còn đến trước mặt tôi để khoe khoang về chiếc ghim cài áo này, đúng là người giàu mới nổi, tôi còn nhớ kĩ gương mặt của mợ cả khi ấy!”
“Mợ cả dùng cái này mà thành bạn tốt với Yến Linh, hai người hiện tại thân thiết vô cùng, mỗi khi nhà đấu giá tổ chức buổi đấu giá thì mợ cả của tôi lại lấy một đến hai vật phẩm làm sản phẩm bán đấu giá, cứ như thế là thành một thói quen.”
Giọng điệu của Triệu Cam Đường rất khinh thường, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ vấn đề trong nội bộ của nhà họ Dương cũng rất nghiêm trọng.
Khi hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau, thì người phụ nữ ngồi ở hàng ghế VIP đứng dậy, còn quay lại phía sau mỉm cười và vẫy tay với các vị khách, như đang thông báo với mọi người rằng chính mình là “Vạn Thiến, chủ của Bất động sản Hồ Lâm”.
Cuộc đấu giá đã rất nhộn nhịp vì chiếc ghim cài áo kim cương này và các âm thanh từ mọi người mua vẫn đang không ngừng vang lên.
Khương Chi thật sự không có chút hứng thú với trang sức, nên câu được câu không nói chuyện với Triệu Cam Đường.
Lúc này, phía sau hai người vang lên tiếng nói lạnh lùng và trầm ổn của Ân Đình: “Hai trăm nghìn!”
Câu nói khí phách, ‘200 nghìn’ vang vọng khắp cả hội trường, rất nhiều người đều quay đầu nhìn xem tên nhà giàu ngu ngốc coi tiền như rác ném ngàn vạn này là con cái nhà ai.
Nhưng vừa nhìn thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, là người của gia đình họ Ân có quyền lực ở Hồng Kông.
Hôm nay, Ân Đình đã đi theo Hoắc Thế Quang làm quen với rất nhiều người giàu có ở thành phố Thanh, ai thấy hắn ta mà không nể mặt một chút chứ?
Mặc dù gia đình họ Ân ở Hồng Kông không phải là người xuất thân trong giới thương nghiệp, nhưng ai bảo bọn họ liên hôn với gia đình họ Hoắc giàu nhất Hồng Kông chứ? Số tiền 200 ngàn cỏn con đối với gia đình nhà họ Hoắc chỉ như chín trâu mất một sợi lông [1] thôi, hơn nữa chiếc trâm cài áo kim cương này mua về cũng là để tặng cho vợ của hắn ta mà.
[1] Chín con trâu mất một sợi lông (九牛一毛): diễn tả khoa trương nhằm ngụ ý sự nhỏ nhặt, không đáng kể, chỉ như muối bỏ bể, hạt cát trong sa mạc.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Ân Đình đều mang theo một chút cảm khái cùng mập mờ, thật đúng là một người đàn ông tốt mà.
Hoắc Thế Quang cau mày, trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt.
Sao Ân Đình có lòng tốt bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua trang sức cho chị gái của anh ta chứ? Nghĩ thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng cảm thấy điều này thật sự rất khó tin.
Yến Linh cũng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, cả đời này của cô ta cũng không còn hi vọng gặp được một người đàn ông tốt như vậy.
“Được rồi, còn ai muốn ra giá nữa không? Nếu như không có…….200 nghìn lần 1!”
“……”
“200 nghìn lần ba!” Hoàn thành giao dịch!”
Món đồ đầu tiên tại cuộc đấu giá cứ như vậy được Ân Đình mua đi.
Ân Đình nhìn Khương Chi im lặng ngồi ở đằng trước, híp mắt, quay sang nói với trợ lý bên cạnh: “Cậu đi lấy đồ đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-447.html.]
DTV
Trợ lý liếc nhìn bóng lưng của Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ!”
Sau khi tiến hành đấu giá kết thúc, còn phải đến hậu trường để ký tên xác nhận giao dịch đấu giá và thanh toán tiền giao dịch, làm như vậy mới có thể hoàn thành việc mua bán với nhà đấu giá, về phần hoa hồng của nhà đấu giá nhận được thì cũng không phải là vấn đề mà người mua quan tâm.
Hoắc Thế Quang cũng chú ý đến ánh mắt trao đổi giữa Ân Đình và trợ lý, anh ta cố đè nén sự không vui trong lòng, hỏi: “Anh rể, chiếc trâm cài kim cương xanh này là mua tặng cho chị gái em à?”
Ân Đình lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Thế Quang một cái, không chút nể mặt nói: “Có đôi lúc, hỏi mấy câu hỏi không nên hỏi, chính là đang tự rước lấy nhục, cậu xem tôi nói vậy có đúng không?”
“Anh!” Trong lòng Hoắc Thế Quang trầm xuống, ánh mắt trả lời tức giận nhìn Ân Đình.
Ân Đình bắt chéo chân, giọng điệu chậm rãi nói: “Cậu nhìn chằm chằm tôi thì có tác dụng gì chứ? Cậu còn không biết nguyên nhân dẫn đến cuộc liên hôn giữa hai nhà chúng ta sao? Tôi không hề thích chị của cậu, mà tôi cũng không phải là người chị cậu yêu, một cuộc liên hôn giữa doanh nhân và chính trị, cần gì phải chung thủy như vậy đúng không?”
Sắc mặt của Hoắc Thế Quang có chút tái xanh, quay đầu đi, không để ý đến Ân Đình nữa.
Anh ta với người trước mặt này không hợp nhau, ngay cả nửa câu cũng không muốn nói, nhưng với quan hệ giữa nhà họ Hoắc và nhà họ n lại không thể trở mặt, cảm giác cực kỳ khó chịu, chỉ thương thay cho chị gái của anh ta, còn trẻ mà đã sống cuộc sống như một góa phụ.
Người như Ân Đình, kết hôn với ai đều là trò đùa!
Giọng nói của hai người họ cũng không phải cố ý hạ thấp, tự nhiên bị Khương Chi và Triệu Cam Đường ngồi hàng ghế trước nghe thấy.
Ánh mắt Triệu Cam Đường tràn đầy chán ghét nhìn Ân Đình một cái, sau đó quay sang thì thầm với Khương Chi: “Cái tên n Đình này thật sự không biết xấu hổ, cuộc đời này của chị Thế Chi thực sự bị hủy hoại trong tay anh ta.”
Khương Chi nghe được sự đồng tình trong giọng nói của Triệu Cam Đường, cũng chỉ cười khẽ một tiếng.
Nếu như không phải Hoắc Thế Quang yêu Triệu Cam Đường, vậy thì kết cục của hai người họ cũng chưa chắc tốt hơn Ân Đình với Hoắc Thế Chi là bao, bọn họ đều là người sinh ra trong gia tộc giàu có, hưởng thụ tiền tài và địa vị mà gia tộc mang đến, vậy thì tất nhiên phải làm gì báo đáp lại gia tộc, ít nhất chuyện quan trọng như hôn nhân của bọn họ đều không có quyền tự quyết định.
Hoắc Thế Chi là người đáng thương, nhưng trên đời này có biết bao nhiêu người đáng thương chứ, như Trần Cẩm, như những người phụ nữ bị Ân Đình hại c.h.ế.t kia, ai mà không phải người đáng thương chứ?
Ngược lại, Hoắc Thế Chi có thể dựa vào nhà họ Hoắc để có cuộc sống yên bình, cho dù không hạnh phúc, nhưng cũng đủ tốt rồi.
Mặc dù cô rất thông cảm, nhưng sự thông cảm này đến từ việc cô quen biết Cố Tuyển, mà không phải bởi vì bản thân Hoắc Thế Chi.
Không lâu sau, trợ lý của Ân Đình cầm theo một chiếc hộp gấm sang trọng quay lại.
Ân Đình vừa mở nó ra, lên nhìn thấy chiếc trâm cài áo kim cương màu xanh được đặt bên trong.
Trước trâm cài này được bao quanh bởi một viên kim cương lớn, xung quanh là những viên kim cương nhỏ, kiểu dáng bình thường nhưng lại rất bắt mắt, cũng có thể xem như một món đồ trang sức quý giá.
Trong hội trường có rất nhiều quý cô đều liên tục quay sang nhìn về phía n Đình, dù là đã kết hôn đi chưa kết hôn đều khó có thể rời mắt.
Ân Đình khẽ nhếch môi, đứng dậy, hơi vuốt thẳng cổ áo, đưa hộp gấm trong tay cho Khương Chi: “Cô Khương, xin cô hãy thứ lỗi cho sự thất lễ trước kia của tôi, chiếc ghim cài áo này, coi như là lời xin lỗi của tôi, được không?”
Mấy câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, đã tặng ngay chiếc ghim cài áo kim cương mà anh ta vừa bỏ ra rất nhiều tiền để mua.
Hành động này của Ân Đình khiến nhiều người phải trợn mắt há mồm.