Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 646




Triệu Cam Đường thấy Dương Thành Nam định đánh minh thì sợ hãi rụt cổ lại.

Cô ấy chỉ giỏi nói miệng, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt nên không biết đánh nhau với người khác.

Khương Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ nhưng ánh mắt lại khiến người ta không rét mà run.

Ngay khi Dương Thành Nam định đánh, cô giơ tay nắm lấy cổ tay anh ta, dùng một chút sức đã nghe thấy tiếng “rắc” vang lên. Ngay lập tức trong hội trường vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Dương Thành Nam.

“Aaaaaaa!”

Sắc mặt Dương Thành Nam tái mét, ôm lấy cổ tay mình không ngừng kêu la.

Còn những đứa con nhà giàu đi theo Dương Thành Nam, chỉ là một đám cà chớn có tính cách hư hỏng. Bọn họ thấy Dương Thành Nam bị thương, ai nấy cũng không còn vẻ ngông nghênh nữa mà lộ ra ánh mắt sợ hãi, lẩn tránh như con thỏ bị dọa.

Triệu Cam Đường vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Khương Chi, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

“Cô dám đánh tôi! Cô dám đánh tôi sao? Tôi cho cô biết hôm nay cô không được phép rời khỏi hội trường này!” Dương Thành Nam cắn răng chịu đau, trừng mắt nhìn Khương Chi nhưng nhìn thấy dáng người mảnh mai của cô, anh ta vẫn không khỏi lùi lại hai bước.

“Ai có thể ngờ rằng một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như tiểu thư khuê các lại có thể hung dữ như vậy?”

Dương Thành Nam run rẩy môi, rống giận với những đàn em ở phía sau: “Các người đều c.h.ế.t hết rồi à? Đi! Đi gọi người lại đây cho tôi! Hôm nay nhất định tôi phải đánh c.h.ế.t nó!”

Triệu Cam Đường vội vàng đứng dậy che ở trước mặt Khương Chi, nói lớn: “Anh dám! Tôi sẽ không để yên cho anh!”

Khương Chi xoa xoa thái dương, sớm biết rằng hôm nay thì cô đã hóa trang thành người phục vụ rồi đeo khẩu trang, chứ sẽ không dẫn đến nhiều phiền phức như vậy, nếu như làm chậm trễ chuyện chính của ngày hôm nay thì mất nhiều hơn được.

“Cô xem tôi có dám không! Hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t cô ta!” Dương Thành Nam tàn nhẫn nói.

DTV

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên: “Ồ, cậu muốn đánh c.h.ế.t ai?”

“Tất nhiên là đánh chết…” Dương Thành Nam vừa muốn nói, đã bị một đôi chân dài đá bay ra ngoài.

Sống lưng Dương Thành Nam lập tức bị đập vào hàng ghế dài, kêu thảm ngã xuống đất, ôm bụng không nói được tiếng nào.

Ân Đình vén tay áo, cười lạnh nhìn Dương Thành Nam, lại nhìn về phía Khương Chi đang được Triệu Cam Đường che chở ở phía sau, giọng nói nặng nề, lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Không có chuyện gì chứ?”

Khương Chi cũng không phải là một cô nhóc không hiểu chuyện, sẽ bị loại cốt truyện vụng về “Anh hùng cứu mỹ nhân” này mê hoặc.

Cô mím mím môi, chê cười nói: “Một con châu chấu đang nhảy nhót mà thôi, anh ra tay cũng nhanh thật.”

Ân Đình nhướng mày, ý cười nơi đáy mắt tan đi hết sạch, độ cong khóe miệng ngày càng gia tăng.

Anh ta rất thích dáng vẻ giống trái ớt nhỏ dầu muối không ăn của cô, như vậy, chờ đến khi thu phục được thì mới càng thú vị, không phải sao?

Ân Đình cũng không quan tâm tới lời châm chọc của Khương Chi, quay đầu nói với Dương Thành Nam và những người có liên can: “Cút đi!”

Mọi người cũng nhìn ra Ân Đình không phải là kẻ dễ chọc, lập tức liếc nhau, nâng Dương Thành Nam vội vàng rời đi, trò hề nháy mắt kết thúc, người đang hóng chuyện cũng tản ra.

Triệu Cam Đường nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống một lần nữa, lôi kéo cánh tay Khương Chi, dùng ánh mắt như đề phòng sói mà nhìn về phía Ân Đình.

Ân Đình cười lạnh, mặc kệ cô ấy, nhìn về phía Khương Chi đang ngồi ở phía trước, ánh mắt nóng rực dừng ở trên cái ót của Khương Chi, dường như muốn xuyên thủng cô, đáy mắt Khương Chi xẹt qua sự chán ghét, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, âm thầm suy nghĩ.

Buổi tối hôm nay cô có nên tự mình động thủ, trùm bao tải lên Ân Đình không?

Hoắc Thế Quang nhìn Ân Đình và Khương Chi, đi đến bên người Triệu Cam Đường, thấy tay cô ấy đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi thì nhíu mày lại nhưng cũng không nói cái gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Em không sao chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-446.html.]

Triệu Cam Đường lắc lắc đầu, cười nhìn về phía Khương Chi: “Đều nhờ có Khương Chi giúp em, nếu không thì cái tát của Dương Thành Nam đã dừng ở trên mặt em rồi.”

Lúc cô ấy nói lời này thì có chút ý mách lẻo.

Khương Chi liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đối diện với ánh mắt chột dạ của Triệu Cam Đường thì không khỏi bật cười.

Tính tình của Triệu Cam Đường đúng là đơn thuần, cho dù đi mách lẻo người khác cũng có thể sinh ra tâm lí tội lỗi.

Hoắc Thế Quang rất hiểu Triệu Cam Đường, nghe lời kể của cô ấy thì đã hiểu những chuyện cô ấy đã trải qua, anh ta cũng biết Dương Thành Nam là dạng người nào, cũng biết nguyên nhân chính gây ra chuyện này nhất định là do Khương Chi, nhưng nhìn Triệu Cam Đường đứng về phía cô nên anh ta cũng không nói cái gì.

Nhưng mà, Dương Thành Nam dám tát Triệu Cam Đường, tất nhiên là phải cho cậu ta một trận giáo huấn.

Âm thanh leng keng vang lên, hội đấu giá sắp sửa bắt đầu.

Hoắc Thế Quang nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ ngồi bên cạnh n Đình, đối với người anh rể có tính cách biến thái này, anh ta phải tự mình trông chừng mới được, đang ở trước công chúng, nếu truyền ra tai tiếng thì người mất mặt chính là người nhà họ Hoắc bọn họ.

Người chủ trì hội đấu giá là một người phụ nữ yểu điệu, tóc dài xõa ở trên vai, gương mặt diễm lệ, vừa lên sân khấu đã nhận được một tráng pháo tay lớn.

Triệu Cam Đường nhỏ giọng nói: “Đây là tình nhân của ông chủ “nhà đấu giá Huy Hoàng”, cũng là đấu giá sư kim bài của nhà đấu giá này, đồ vật qua tay cô ấy mỗi năm có giá trị gần trăm vạn, rất là lợi hại!”

Cô ấy cũng đã nghe nói xuất thân của Khương Chi rất bình thường, cũng không quen thuộc Thanh Thị lắm nên đã đảm nhận vai trò người giới thiệu.

Khương Chi gật đầu, cũng không từ chối sự nhiệt tình của Triệu Cam Đường.

“Các vị khách tôn quý, chúc mọi người một buổi tối tốt lành! Tôi là người chủ trì kiêm đấu giá sư ngày hôm nay Yến Linh.”

“Đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với các quý khách những giám định sư ngày hôm nay, lần lượt là…”

“...”

Yến Linh đứng ở trên đài, bla bla nói lời dạo đầu, Triệu Cam Đường còn duỗi tay ngáp một cái.

Nhưng Khương Chi lại rất quen thuộc trường hợp này, nghe những lời lằng nhằng bên tai, sau một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng đến quy tắc của bán đấu giá.

“Tất cả mọi người có mặt tại hội đấu giá hôm nay đều có quyền tham gia đấu giá, khi cuộc đấu giá bắt đầu, người đấu giá sư sẽ báo mức giá khởi điểm, sau đó người muốn mua sẽ ra giá bằng lời để cạnh tranh với nhau, người cạnh tranh sau khi báo giá không được sửa đổi và đổi ý.”

“Người cạnh tranh không thể đưa ra mức giá thấp hơn giá khởi điểm, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một trăm đồng.”

“Đánh chùy là xác nhận thành giao, người mua không được đổi ý!”

“…”

“Hiện tại tôi tuyên bố, buổi đấu giá đêm nay chính thức bắt đầu!”

Yến Linh vừa nói xong, liền có người mặc trang phục chỉnh tề bưng sản phẩm đấu giá lên đài.

“Bắt đầu đấu giá! Sản phẩm đầu tiên — — Một cái ghim cài áo đính đá kim cương, nặng 9.18 cara!”

“Ghim cài áo này có lai lịch như nào thì hẳn các vị ngồi đây chắc cũng hiểu rõ, chủ sở hữu hiện tại của ghim cài áo này là bà Vạn Thiến, chủ tịch Công ty Bất động sản Hồ Lâm, và chiếc ghim cài áo này là món trang sức quý hiếm mà bà mua từ một cuộc đấu giá ở Cảng Thành ba năm trước. “Giá khởi điểm— — bảy mươi nghìn đồng!”

Vừa nói dứt câu, trong hội trường lập tức vang lên hàng loạt âm thanh của những con người đang cạnh tranh nhau giành lấy chiếc ghim cài áo đính kim cương này.

Đương nhiên, loạt âm thanh này đều từ phát ra từ giọng của phụ nữ, rốt cuộc thì trang sức quý hiếm là loại đồ vật mà mọi người phụ nữ đều khó có thể cưỡng lại được ham muốn sở hữu nó.