Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 645






Ân Đình vừa đi, cơ thể căng thẳng của Triệu Cam Đường lập tức được thả lỏng. Cô ấy quay đầu nhìn Khương Chi. Tuy rằng hai người đã rất lâu không gặp và có chút xa lạ, nhưng khi Triệu Cam Đường nói chuyện với Khương Chi vẫn có chút thân quen và ấm ức.

Cô ấy nói: “A Chi, tại sao cô nhìn thấy tôi lại không vui chút nào vậy?”

Khương Chi nhìn xem Triệu Cam Đường. Cô ấy vẫn cho người ta cảm giác điềm tĩnh thoải mái như mới gặp lúc ban đầu.

Trong lòng cô thở dài. Cô có thể lạnh nhạt đối đãi với người nhà họ Hoắc và người nhà họ Ân, nhưng đối với Triệu Cam Đường là người luôn xem cô là bạn bè thì cô thực sự không có cách nào lạnh nhạt được.

Khương Chi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười với Triệu Cam Đường, nói: “Không có gì không vui cả”.

Triệu Cam Đường vừa nghe xong, lập tức cười như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.

Cô ấy nắm lấy tay Khương Chi, nhìn xung quanh một lượt rồi thì thầm: “Tôi biết ngay, cô nhất định sẽ không vì nhà họ Hoắc mà xa lánh tôi, đúng không?”

Cô ấy nói xong thì nhìn Khương Chi với ánh mắt tha thiết, muốn nhận được một câu trả lời khẳng định.

Khoảng thời gian trước, hôn lễ của nhà họ Hoắc và nhà họ Ân đã bị quấy nhiễu dẫn đến hỏng bét. Tin tức ở Hồng Kông đã được phát sóng trong vài ngày. Mặc dù cô không ở nhà họ Hoắc lâu nhưng cô cũng biết tác động của sự việc này lớn như thế nào.

Dù hôn ước giữa hai nhà họ Ân và nhà họ Hoắc vẫn có hiệu lực nhưng cuối cùng vẫn bị mất hết mặt mũi.

Lúc cô ở nhà không chỉ một lần nghe ba mẹ nhắc đến sự tức giận của nhà họ Hoắc và nhà họ Ân nhưng do không chiếm được lý nên cũng không thể đi tìm nhà họ Thi ở đại lục để đòi một lời giải thích. Hơn nữa trong đó còn có sự tham gia của Hội Tam Hiệp, khiến tình hình càng thêm phức tạp.

Ở Hồng Kông, ngay cả những gia tộc hào môn như nhà họ Hoắc cũng không muốn chọc giận hội Tam Hiệp như tổ ong vò vẽ.

Tuy nhiên, việc Hoắc Thế Vinh đột ngột qua đời lại khiến Hồng Kông lại một phen hỗn loạn.

Khương Chi mím môi, không trả lời câu hỏi của cô ấy, sau khi trầm ngâm một lúc thì khẽ hỏi: “Vì sao cô lại đến thành phố Thanh?”

Triệu Cam Đường sửng sốt, vì sao cô ấy lại đến thành phố Thanh?

Cô ấy không phải là kẻ ngốc, đương nhiên cô ấy biết Khương Chi hỏi câu này là có ý gì. Cô ấy làm như vậy là vì nhà họ Hoắc muốn xa lánh cô ấy!

Triệu Cam Đường nghĩ vậy liền không nhịn được cắn môi, trong mắt có chút thất vọng nhưng vẫn nói: “Nhà họ Hoắc xảy ra chuyện, ba mẹ tôi buộc tôi ở lại nhà họ Hoắc để giải quyết những việc liên quan. Dù sao tôi cũng là vị hôn thê của Hoắc Thế Quang nên không thể làm ngơ được.”

“Cô biết tôi là người không thích giao tiếp với người nhà họ Hoắc. Ở nhà họ Hoắc, một ngày ba lần thắp hương bái linh, may mà cuối cùng tang lễ cũng kết thúc. Vì muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt và nhạy cảm của Hồng Kông nên tôi mới bay đến thành phố Thanh.”

“Tôi biết quan hệ giữa cô và nhà họ Hoắc không tốt nhưng tôi hy vọng cô đừng vì vậy mà không quan tâm đến tôi.”

“Bây giờ tôi vẫn chưa kết hôn với Hoắc Thế Quang, chỉ là đính hôn mà thôi. Vẫn chưa tính là người nhà họ Hoắc, phải không?”

Triệu Cam Đường nói những lời này với vẻ mặt thản nhiên. Cô ấy dường như sợ Khương Chi không tin bèn nắm chặt lấy tay Khương Chi, trên khuôn mặt điềm tĩnh còn mang theo chút hy vọng.

Từ nhỏ sức khỏe cô ấy đã không tốt nên không tham gia vào những trò chơi của các bạn đồng trang lứa, bạn bè cũng không nhiều.

DTV

Cô ấy luôn cảm thấy mình và Khương Chi có cùng tần số, nếu không hai người cũng sẽ không kết duyên ở trên máy bay.

Khương Chi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Triệu Cam Đường thì trong lòng có hơi thổn thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-445.html.]

Lúc trước trên máy bay, cô chỉ vì biết được thân phận không tầm thường của cô ấy nên muốn lợi dụng một chút. Nhưng không ngờ Triệu Cam Đường lại dùng sự chân thành đối xử với cô, ngay cả khi mối quan hệ giữa hai bên không được tốt thì thái độ của cô ấy cũng không thay đổi một chút nào.

Người đơn thuần như vậy, thật khó để khiến người ta ghét vỏ.

Khương Chi im lặng một lúc, quyết định tặng cho Triệu Cam Đường một tấm thẻ người tốt: “Cô là một người tốt.”

Triệu Cam Đường nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên, nhìn Khương Chi với vẻ vui mừng. Nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, cô ấy có muốn lao vào và ôm Khương Chi một cái thật chặt. Niềm vui của lộ rõ trên khuôn mặt khiến cô ấy toát lên vẻ đáng yêu.

Khương Chi bỗng hiểu tại sao thiếu gia nhà giàu đã quen với những người đẹp như Hoắc Thế Quang lại kiên trì với vị hôn thê Triệu Cam Đường đến vậy.

Ngay lúc này, một người đàn ông mặc vest bước về phía họ, sau khi đứng trước mặt hai người, anh ta còn cố tình vuốt tóc mái: “Em họ, đây là ai? Em không giới thiệu cho anh họ à?”

Triệu Cam Đường lạnh lùng lại: “Dù sao cũng không phải người anh nên gặp, anh mau đi đi!”

Người đàn ông nhíu mày, không hài lòng nói: “Triệu Cam Đường, gọi cô một tiếng em họ mà cô còn tỏ thái độ cao ngạo như vậy? Nếu không phải vì nhà họ Hoắc thì tôi sẽ quan tâm sao? Ngày nào cũng ngốc nghếch như vậy, sớm muộn gì cũng bị đuổi về Hồng Kông!”

Triệu Cam Đường đột nhiên cười lạnh: “Anh là cái gì? Đuổi tôi sao? Điều này để cho bà ngoại nói còn hợp lý hơn.”

“Tôi? Tôi là gì á? Ha ha ha!” Người đàn ông khoa trương chỉ tay vào mũi mình định nói khoác, đột nhiên liếc thấy Khương Chi bên cạnh, anh ta ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghiêm túc nói: “Cô gái xinh đẹp này, kẻ hèn này họ Dương, tên là Thành Nam. Là cháu trưởng nhà họ Dương ở thành phố Thanh. Tương lai, gia sản to lớn của nhà họ Dương sẽ thuộc về tôi!”

Nói xong, Dương Thành Nam còn không quên ném cho Khương Chi một ánh mắt cô hiểu, anh ta hiểu, mọi người đều hiểu.

Những người đi theo Dương Thành Nam nghe thấy vậy thì không khỏi lên tiếng ca ngợi.

“Đúng vậy, sau này cậu Dương sẽ là người thừa kế nhà họ Dương, đến lúc đó ai mà không kính nể?”

“Cô Triệu đúng là quá kiêu ngạo, làm em họ mà không giúp đỡ anh họ, sao mà được chứ?”

“Được rồi, được rồi. Các người bớt nói một chút đi. Nếu không phải Hoắc Thế Quang không có ở đây, các người dám nói những lời này à?”

“...”

Khương Chi nhướng mày, cháu trai trưởng nhà họ Dương? Nghe có hơi quen tai.

Nếu cô nhớ không lầm thì Dương Thành Nam này là kẻ đã cướp đi vị hôn thê của Giang Hành Xuân, cũng là thủ phạm khiến nhà họ Giang suýt chút nữa nhà tan cửa nát?

Thấy Dương Thành Nam đang tán tỉnh Khương Chi ngay trước mặt mình thì Triệu Cam Đường tức giận nói: “Dương Thành Nam! Anh đã kết hôn rồi thì nên tìm sợi dây thừng tự trói mình lại đi! Sao cứ suốt ngày chạy ra ngoài phóng uế thế?”

“Nếu anh còn to gan như vậy nữa, tôi sẽ kể với bà ngoại, để xem bà có giao gia sản nhà họ Dương cho một kẻ phá gia chi tử như anh hay không?”

“Mày! Mày là con khốn!” Mặt Dương Thành Nam biến sắc, giơ tay định đánh.

Anh ta cũng biết thân phận của Triệu Cam Đường không tầm thường nhưng anh ta vốn không ưa cô em họ này. Anh ta không thích dáng vẻ luôn tỏ ra đoan chính của cô ấy như thể mình cao quý hơn nhà họ Dương, còn cô ấy thì không thích thói trăng hoa của anh ta. Hai người thường xuyên cãi nhau.

Nhưng hôm nay Triệu Cam Đường lại hạ thấp anh ta một cách công khai như vậy, đây là lần đầu tiên!

Trong tình huống thế này, xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn. Nếu anh ta không thể hiện chút bản lĩnh thì ngày mai mặt mũi anh ta sẽ bị bôi xấu khắp phố lớn ngõ nhỏ, đến lúc đó sao anh ta có thể dẫn đàn em ra đường gặp người khác?