“Bà chủ, thiệp mời đã được mang đến”. Mạnh Lam đưa thiệp mời cho Khương Chi, dừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi cũng liên hệ với nhà tạo mẫu, đúng dịp hãng phim Vạn Chu đang quay phim ở Thanh Thị. Đó là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp trong công ty chúng ta.”
Khương Chi hơi nhướng mày, có chút hứng thú khi nhắc đến việc này.
Nhà tạo mẫu những năm 80 ư?
Mạnh Lam nhìn thời gian, nói: “Bà chủ, đi thôi. Tôi đưa bà đến đó và thay quần áo. Đợi lát nữa sẽ đi vào hội trường.”
Khương Chi gật đầu, quay đầu nói với Hồ Vĩnh Chí: “Mạnh Lam đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ngồi rồi. Sau khi anh ấy đưa tôi đi thì sẽ quay lại đưa mọi người đi nghỉ ngơi. Ngày mai thì hãy tới cửa hàng.”
Hồ Vĩnh Chí gật đầu: “Vâng, bà chủ.”
Khương Chi với Mạnh Lam đi đến phim trường, đúng lúc có cảnh quay ban đêm. Người được quay chính là nam chính mà cô đã từng gặp, Tiết Đồng. Lúc trước anh ta từng bị cô nói là có miệng thối, lúc ấy nhìn anh ta cà lơ phất phơ đến gần cô thì chắc đây là kẻ có tính cách thích chơi đùa với phụ nữ.
DTV
Tiết Đồng cũng nhìn thấy Khương Chi, lập tức vẻ mặt xấu hổ và bực bội, chắc chắn anh ta cũng đang nghĩ đến chuyện lúc trước.
Nhưng mà anh ta cũng biết thân phận hiện tại của Khương Chi đã khác trước rồi. Hiện tại, cô đã trở thành bà chủ của anh ta.
Khương Chi đi theo Mạnh Lam gặp nhà tạo mẫu, là một người đàn ông ngoại hình có chút mộc mạc.
“Chào bà chủ, tôi là nhà tạo mẫu Hoàng Long. Hôm nay tôi sẽ phụ trách trang điểm cho cô để tham dự hội đấu giá!” Hoàng Long cười hiền hoà dịu dàng, nói chuyện rất thoải mái, không hề xuề xòa như vẻ bề ngoài.
Khương Chi gật đầu, ngồi xuống.
Khoảng một giờ sau thì mới trang điểm xong, Khương Chi vặn cổ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết và tự nhiên ở gương thì cảm thấy rất hài lòng. Chẳng trách vị Hoàng Long này lại trở thành trưởng phòng tạo mẫu của hãng phim Vạn Chu.
Nếu ở đời sau thì tay nghề của anh ấy cũng có thể nói là vô cùng giỏi.
Khương Chi liếc mắt nhìn Hoàng Long, khen ngợi: “Khá đẹp.”
Hoàng Long cười xua tay. Anh ấy cũng cực kỳ hài lòng với phát huy vượt xa ngày thường của mình, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Đều là do bà chủ sinh ra đã rất xinh đẹp, tôi chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Sau khi trang điểm và thay đổi trang phục xong, Mạnh Lam lập tức lái xe đưa cô đến hội đấu giá.
Khương Chi nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn mọi người đang vất vả đẩy chiếc xe ba bánh bằng gỗ đi bán trái cây, đồ ăn vặt, rồi lại thu mắt nhìn bộ trang phục sang trọng trên người mình, môi đỏ khẽ nhếch lên…
Nhà đấu giá Huy Hoàng.
Đèn thắp sáng trưng. Nhân viên phục vụ mặc trang phục chỉnh tề đã có mặt ở cửa cúi chào đón khách.
Mạnh Lam đưa Khương Chi đến cửa. Anh ấy nhìn cô cầm thiệp mời đi vào bên trong hội trường rồi mới lái xe rời đi, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc sẽ đến đón cô.
Phiên đấu giá do Nhà đấu giá Huy Hoàng tổ chức được xem như là một bữa tiệc mang yếu tố then chốt của Thanh Thị. Thành phần tham dự đều là những người có vị trí quan trọng và có sức ảnh hưởng ở Thanh Thị, thậm chí còn có thể nhìn thấy các minh tinh điện ảnh.
Rượu vang hảo hạng, bánh ngọt và đồ tráng miệng. Mọi người đều mặc lễ phục dạ hội sang trọng, áo vest giày da, ăn uống linh đình.
Khương Chi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Giống như cô quay trở về 40 năm sau và tham gia những dịp như thế này không biết bao nhiêu lần. Nhưng ai có thể nghĩ rằng vào những năm 80, quần chúng mới vừa giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc cách đây không lâu, vậy mà đã có một đám người sống xa hoa lãng phí như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-444.html.]
Khương Chi đứng ở cửa, nhưng lại thu hút sự chú của nhiều người.
Cô không phải là người nổi tiếng trong giới thượng lưu của Thanh Thị, nhưng mà dung mạo lại rất xinh đẹp, khiến cho người khác không thể không ngắm nhìn.
Hôm nay cũng coi như là Hoàng Long đã lôi ra toàn bộ tay nghề của mình rồi, dù sao cũng là bà chủ, không thể trông quá mộc mạc, cho nên đã trang điểm cho Khương Chi thành người trẻ trung nhất trong hội đấu giá hội hôm nay.
Khương Chi mặc một bộ váy dài màu trắng ngọc, tà váy trải dài trên mặt đất.
Mái tóc đen của cô búi cao, để lộ ra chiếc cổ thon dài, dáng người thướt tha với đường cong quyến rũ.
Khuôn mặt cô sáng ngời giống như hoa đào, đôi mắt hạnh và đôi môi đỏ, rõ ràng cô có khuôn mặt rất quyến rũ. Nhưng cô cũng bộc lộ sự lạnh lùng khiến cho mọi người khó gần. Hai trạng thái phức tạp hòa quyện vào với nhau khiến người nhìn thấy càng nhộn nhạo trong lòng hơn.
Ban đầu Ân Đình đang trò chuyện với Hoắc Thế Quang, nhận thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt lập tức nóng rực.
Anh ta nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, nhược điểm duy nhất của cô ngày hôm nay chính là không mặc sườn xám.
Hoắc Thế Quang cũng nhìn thấy Khương Chi, hô hấp lập tức ngưng lại. Không phải anh ta bị sắc đẹp của cô quyến rũ mà là bởi vì chuyện của là nhà họ Hoắc trong khoảng thời gian này. Theo thói quen anh ta nhìn Triệu Cam Đường đang ngồi trong góc sô pha ở cách đó không xa.
Triệu Cam Đường ngơ ngác nhìn Khương Chi. Phản ứng đầu tiên của cô ấy là vui mừng nhưng sau đó cô ấy lại cắn môi, không biết suy nghĩ cái gì.
Khương Chi mặc kệ ánh nhìn của mọi người. Cô đi thẳng đến ghế ngồi của khách mời, thản nhiên ngồi xuống.
Cô cũng nhìn thấy Ân Đình và Hoắc Thế Quang nhưng mà đây cũng là chuyện mà cô đã nghĩ đến từ trước. Nếu tất cả các nhân vật nổi tiếng ở Thanh Thị tham gia thì gia đình giàu có như họ Dương ở Thanh Thị chắc chắn sẽ tham gia. Như vậy, Hoắc Thế Quang, Triệu Cam Đường và còn thêm một Ân Đình nữa thì cũng đều là chuyện rất bình thường.
Hôm nay cô không muốn gây rắc rối. Cô chỉ muốn tạo dựng danh tiếng cho mình, không chỉ để tất cả mọi người biết đến mà còn tạo được chút ấn tượng.
Như vậy, sau này trong cửa hàng sẽ không bao giờ thiếu khách hàng.
Vừa thấy Khương Chi ngồi xuống, không ít thanh niên đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, không ai lại không muốn lấy lòng một mỹ nhân như thế này chứ? Trong chốc lát chen lấn, ai cũng muốn đến ngồi cạnh Khương Chi.
Nhưng mà vào lúc này, Ân Đình lập tức đi ra từ trong đám người đó.
Sắc mặt Hoắc Thế Quang tối sầm. Dù thế nào thì hiện tại Ân Đình cũng là anh rể của anh ta, vậy thì sẽ tính sao khi Ân Đình tán tỉnh một người phụ nữ khác ngay trước mặt mình đây? Đây chính là không hề coi trọng nhà họ Hoắc, hoặc là không để tâm đến chị gái Hoắc Thế Chi của anh ta?
Tuy rằng anh ta đã biết Ân Đình là người không tốt đẹp gì, nhưng hành vi trước mắt này vẫn khiến anh ta cực kỳ không vui.
Anh ta vừa định đuổi theo thì nhìn thấy Triệu Cam Đường đã đứng dậy, đẩy Ân Đình ra rồi ngồi cạnh Khương Chi.
Ân Đình bước vững vàng, cười lạnh nhìn Triệu Cam Đường, trên mặt lộ ra vẻ âm hiểm: “Sau khi trở về nhà họ Dương, cô Triệu đã trở lên can đảm hơn rồi.”
Triệu Cam Đường vẫn luôn sợ Ân Đình, nhưng cô ấy cũng biết Ân Đình không ý tốt nên đương nhiên không muốn anh ta tiếp xúc với Khương Chi. Lúc đó cô ấy không hề nghĩ ngợi lập tức chạy đến, hiện tại nghe thấy anh ta lạnh giọng châm chọc thì không khỏi rụt cổ, nhưng vẫn có dũng cảm nói: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi ư? Tôi với anh không giống nhau. Anh kết hôn thì nên an phận thủ thường một chút! Chị Thế Chi vẫn còn đang đợi anh quay về đấy!”
Sắc mặt Ân Đình càng lạnh lẽo. Anh ta vừa định nói chuyện thì Hoắc Thế Quang cũng đi tới.
Anh ấy đứng chắn trước mặt Triệu Cam Đường, vẻ mặt không vui nhìn Ân Đình: “Anh rể, em có mấy người bạn bên kia muốn giới thiệu anh với họ cho một chút, đi thôi?”
Ân Đình nhíu mày, Hoắc Thế Quang cũng không để ý vẫn kéo anh ta đi.