Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 642




Thi Liên Chu nhàn nhạt đáp lại, thật ra anh cũng không hề hoảng hốt chút nào, mà chỉ lấy ra một điếu thuốc, thong thả ung dung châm lửa.

“Con muốn về huyện Thấm gặp Cận Phong Sa, mẹ không phản đối, nhưng mẹ không thể dẫn con về được, để cha con thu xếp người dẫn con về, cứ vậy đi. Thời gian cũng không còn sớm, mẹ, làm phiền mẹ chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Khương Chi nói xong, cô và Thi Liên Chu rời khỏi đại viện.

Ngồi trên xe, Thi Liên Chu một tay ôm Khương Chi, một tay cầm vô lăng.

Khương Chi cau mày, nghiêng đầu nhìn anh: “Tìm người đáng tin cậy, trông chừng Tiểu Ngự cẩn thận.”

Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, nhưng tiếng cười dù nghe thế nào cũng nghe có vẻ mỉa mai.

“Anh có nghe thấy không vậy?” Khương Chi nói với giọng điệu không tốt cho lắm.

Mặc dù cô đoán được chuyện Tiểu Ngự sẽ nói cậu bé muốn trở về, nhưng cô lại không ngờ rằng Thi Liên Chu còn đồng ý nhanh hơn cô, nếu không để cậu bé về đó một chuyến, có lẽ cậu bé sẽ rầu rĩ không vui trong một khoảng thời gian dài.

“Ừ.” Thi Liên Chu liếc cô một cái, bình tĩnh đáp lại.

Cả đường thuận lợi, hai người chia tay nhau ở sân bay.

DTV

Thi Liên Chu nhìn theo bóng lưng Khương Chi hòa vào đám người, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, sắc mặt anh trở nên lãnh đạm, xoay người rời đi.

...

Khương Chi ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, cô nhắm mắt lại.

Máy bay chậm rãi cất cánh, gây ra một sự rung lắc nhẹ.

Đột nhiên, cô cau mày rồi nhìn sang một bên với ánh mắt sắc bén.

Sau khi nhìn rõ người ngồi bên cạnh, sắc mặt Khương Chi hơi lạnh lùng, cô cười lạnh rồi nói: “Đúng là âm hồn bất tán mà.”

“Ha hả, người đẹp nói chuyện đúng thật là không kiêng dè, chẳng qua chúng ta có duyên phận mà thôi, ngay cả ngồi máy bay cũng có thể ngồi cạnh nhau, cô nói, đây không phải là duyên phận thì là gì?” Đôi mắt Ân Đình đang mỉm cười, cho dù là mắt một mí, cũng hàm chứa sự tối tăm lạnh lùng.

Khương Chi chợt mỉm cười, nụ cười cũng không có bao nhiêu ấm áp: “Trần Cẩm không đi chung à?”

Tên Ân Đình này thực sự không phải là người bình thường, thậm chí anh ta nghe ngóng được hành trình của cô, có thể thấy được người này có tâm cơ rất sâu.

“Người đẹp, nhắc đến Trần Cẩm trong lúc này, có phải hơi mất hứng không vậy?” Ân Đình nheo nửa mắt, chạm đầu lưỡi vào khóe môi, một người khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt ngả ngớn, khó trách anh ta có thể khiến một vài người phụ nữ mê mẩn anh ta đến mức thần hồn điên đảo.

Khương Chi thầm chậc một tiếng trong lòng.

Ân Đình nhìn thấy sự thờ ơ và chế giễu của Khương Chi, anh ta bình tĩnh nói: “Người đẹp chắc chắn đã hiểu lầm rồi, Trần Cẩm là người phụ nữ của Hoắc Thế Vinh, liên quan gì đến tôi? Trên danh nghĩa, cô ta còn là mẹ nhỏ của tôi nữa đó, lời này không thể nói bậy được đâu.”

“Nếu như cô thích Trần Cẩm, tôi có thể giúp cô nói chuyện, xem thử liệu cô ta có chịu đi theo bên cạnh cô, hỗ trợ cô mở tiệm đồ cổ hay không. Đúng rồi, cô muốn mở cửa hàng đồ cổ đúng không? Có thiếu tiền đầu tư không vậy?

Khương Chi không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe lời nói của Ân Đình, dù sao Trần Cẩm cũng không phải đồ ngốc, cô ta đã theo dõi cô ở Phan Gia Viên hai ngày, có thể đoán được một hai điều, nhưng dù là như vậy thì cô cũng không lộ sợ, cửa hàng đồ cổ muốn mở cửa thì vẫn sẽ mở cửa.

Trần Cẩm đúng thật là một nhân tài, nhưng đáng tiếc, cô ta lại là một nhân tài sa đọa, không xứng đáng để cô chiêu mộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-442.html.]

Khương Chi cũng lười tranh luận với Ân Đình nữa, cô đứng dậy đổi chỗ.

Thế nhưng Ân Đình lại duỗi chân chặn đường Khương Chi, nghiêng đầu, giọng nói giống như đang đau lòng, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng: “Khương tiểu thư vô tình với tôi như vậy sao? Chẳng lẽ cô không muốn thoát khỏi nhà họ Hoắc sao? Theo tôi, tất cả những chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng, vì sao lại không chịu chứ?”

Nghe xong lời này, khóe môi Khương Chi khẽ nhếch lên, cô nhìn thẳng Ân Đình với đôi mắt đen như diệu thạch ẩn chứa ánh sáng rực rỡ.

Lúc Ân Đình đang hơi giật mình, cô nhấc đôi chân dài lên đạp mạnh một cái, sắc mặt của Ân Đình đột nhiên thay đổi, biến thành màu gan lợn.

Cơn đau dữ dội ở chân khiến Ân Đình không tự chủ được mà co rúm người lại, Khương Chi cười lạnh rồi sải bước đi ngang qua anh ta.

n Đình nghiến răng nghiến lợi, nâng mí mắt nhìn bóng lưng duyên dáng của Khương Chi, anh ta chợt mỉm cười, lần đầu tiên anh ta gặp được một người phụ nữ giống như ớt cay không hề động lòng với mình, phụ nữ ấy mà, giống như con tem vậy, anh ta phải thu thập đủ tất cả loại hình mới được.

Đối với anh ta, phụ nữ càng khó chinh phục thì lại càng thú vị.

Khương Chi này, chính là niềm vui mới trong lòng anh ta, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

Khương Chi thay đổi vị trí, hành trình tiếp theo, Ân Đình cũng không tiếp tục quấy rầy cô.

Máy bay hạ cánh thuận lợi ở thành phố Thanh.

Mạnh Lam, hai vợ chồng Hồ Vĩnh Chí và Hồ San San đều đang đợi ở sân bay, khi nhìn thấy Khương Chi đến, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Khi Mạnh Lam nhìn thấy Ân Đình đi theo sau lưng Khương Chi thì vẻ mặt anh ấy hơi thay đổi, sờ tay vào chỗ thắt lưng theo bản năng.

“Đi thôi, đến cửa hàng.” Giọng nói của Khương Chi rất bình tĩnh, cô không thèm nhìn Ân Đình.

Nói xong cô dẫn đầu đi ra khỏi sân bay.

Hồ Vĩnh Chí hơi ngẩn người, anh ấy cầm mấy chiếc túi lớn nhỏ rồi đi theo, Triệu Ngọc Phương nắm tay Hồ San San, Mạnh Lam cũng cầm những món đồ cổ mà anh ấy đã cầm từ Bắc Kinh về, lúc đi đằng sau cũng không quên chú ý đến hành động của Ân Đình ở sau lưng.

n Đình nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Chi rồi nhếch một bên khóe môi.

Mạnh Lam nheo mắt lại, hung hăng liếc nhìn khuôn mặt Ân Đình rồi làm động tác b.ắ.n với anh ta.

Ân Đình không hề sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười thân thiện với Mạnh Lam, dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta khiến người có lòng dạ không sâu giống như Mạnh Lam tức giận đến mức cau mày.

Xe đã được chuẩn bị sẵn, bọn họ vừa ra khỏi sân bay thì xe chạy đi như bay.

“Bà chủ, người vừa rồi là Ân Đình phải không?” Mạnh Lam đã từng đi khảo sát thực địa, từng gặp người nhà họ Hoắc và người nhà họ n mấy lần, Mạnh Lam không có ấn tượng tốt lắm với Ân Đình, bởi vì anh ta đánh vợ!

Khuôn mặt Khương Chi hơi ngưng trọng: “Đánh vợ?”

Mạnh Lam gật đầu: “Cách đây không lâu lúc tôi đến đến Hồng Kông từng gặp bọn họ một lần, Hoắc Thế Chi và bạn cô ta ra ngoài đi làm đẹp thì gặp Ân Đình đang đi chung với người phụ nữ khác, hai người xảy ra tranh cãi, Ân Đình cũng không quan tâm đến chuyện đang ở trước mặt mọi người, cứ vậy mà ra tay đánh Hoắc Thế Chi.”

Một tia lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt Khương Chi.

Khi cô nghĩ đến Hoắc Thế Chi, người có khí chất cao quý, dung mạo xinh đẹp, trên người luôn có một cảm giác vô cùng đau thương kia thì cô không nhịn được mà mím môi đỏ mọng, không thể coi là đồng cảm, nhưng cô cũng tiếc rằng Hoắc Thế Chi và Cố Tuyển có duyên không có phận.

Cố Tuyển là người có tính tình đơn giản, nếu anh ấy cưới Hoắc Thế Chi thì anh ấy chắc chắn sẽ là một người chồng rất tốt.