Khóe miệng Khương Chi hơi giật giật, mấy người bạn của Thi Liên Chu, đúng là kiểu người nào cũng có.
Đúng lúc cô đang nghĩ vậy thì có tiếng gõ cửa.
Thi Liên Chu đè tay cô lại, anh đứng dậy mở cửa, không lâu sau, anh đón Cố Tuyển và Lê Minh vào nhà, lần này thì hay rồi, những người đàn ông độc thân hoàng kim ở Bắc Kinh đều có mặt ở đây.
Khương Chi nhìn bốn anh chàng đẹp trai với bốn phong cách khác nhau, cô thầm nghĩ, nếu những người này có thể tạo thành F4 ở Bắc Kinh, nói không chừng bọn họ quay “Vườn sao băng” sẽ hot và trở thành bộ phim truyền hình hàng đầu những năm tám mươi thì sao?
“Chị dâu!”
“Chào chị dâu nhỏ!”
Cố Tuyển và Lê Minh vừa nhìn thấy Khương Chi đã chào hỏi cô, sau đó bọn họ họ giống hệt Sở Khác mà nhìn vào bàn ăn, bọn họ đều biết Khương Chi nấu ăn rất giỏi, tối nay hai người bọn họ còn cố ý để bụng đói đến đây.
Khương Chi nhìn mấy món ăn ít ỏi trên bàn, cô nói: “Mọi người ăn trước đi, em đi nấu thêm vài món.”
Thi Liên Chu kéo tay cô, nói với giọng nhàn nhạt: “Ăn tạm là được rồi.”
Khương Chi mỉm cười nhìn anh rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, cũng không hoàn toàn vì muốn nấu thêm mấy món nữa, cô là người có mắt nhìn, đương nhiên biết rằng tối nay mấy người bọn họ họ tụ tập ở đây không phải là chuyện trùng hợp, cô cũng không muốn nghe chuyện của F4.
“Chậc, lão ngũ thật may mắn.” Lê Minh nhét một miếng đậu phụ vào miệng, thưởng thức hương vị tan chảy trong miệng, anh ấy vui vẻ nói, ánh mắt còn có chút hâm mộ.
Khương Chi ở trong bếp nghe thấy câu này thì cô khựng lại một lúc.
Lê Đăng Vân là em bọn họ của Lê Minh, theo lý thuyết, sau khi xảy ra chuyện của Trương Nhân, cho dù Lê Minh không có ác cảm gì với bọn họ, nhưng trong lòng anh ta chắc chắn cũng có vài nút thắt mới đúng, con người luôn có thân sơ viễn cận cũng không có gì kỳ lạ, còn Lê Minh thì hay lắm, vậy mà lại không để chuyện này ở trong lòng.
Cô cũng không biết nên cảm khái một câu, sức hấp dẫn của Thi Liên Chu rất mạnh, hay nên nói rằng Lê Minh thật vô tâm.
Cố Tuyển cũng múc một muỗng cà tím nướng thịt băm, sau đó cầm màn thầu cắn từng miếng.
Cố Tuyển cũng thích ăn uống, một khi bắt đầu ăn thì anh ấy còn không nghĩ đến việc nói chuyện.
“Haha, không ngờ trong mấy người chúng ta, lão ngũ lại là người kết hôn đầu tiên, chậc chậc, chênh lệch thế này, Cố Tuyển, cậu còn lòng dạ ăn cơm nữa à? Lúc đầu là ai mà lớn tiếng dõng dạc nói mình được nhiều phụ nữ thích, chắc chắn sẽ kết hôn sớm nhất vậy?” Sở Khác liếc nhìn Cố Tuyển với vẻ mặt ghét bỏ.
“Ai nói không phải chứ? Bây giờ con trai lão ngũ còn đi mua xì dầu được luôn rồi!” Lê Minh thở dài lắc đầu.
Không phải mấy người bọn họ ghét chuyện kết hôn, chỉ là bọn họ họ vẫn chưa tìm được người phù hợp, nhưng trong thâm tâm bọn họ cũng biết rằng, cho dù hai năm nữa không tìm được người phù hợp thì bọn họ họ cũng phải nghe lời người nhà, cưới một người phụ nữ sống qua ngày.
Thi Liên Chu là người duy nhất ghét phụ nữ, cả người sống không có chút sức sống nào, là người ít khả năng kết hôn nhất.
Giờ thì hay lắm, hoàn toàn lật ngược tình thế, bây giờ mấy người bọn họ phải ngồi lại với nhau để suy nghĩ về chuyện bố trí và những công việc trong đám cưới của người ít có khả năng kết hôn nhất, chuyện này nghĩ lại cũng khiến người tôi phiền não.
“Rốt cuộc khi nào tổ chức đám cưới vậy? Cậu hãy xác định chính xác thời gian, xem thử còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị.” Lê Minh bắt chéo chân, vừa nhét cơm vào miệng vừa nhìn Thi Liên Chu.
Khi được hỏi câu hỏi này, mọi người đều nhìn anh.
Thi Liên Chu gõ ngón tay lên bàn, thấp giọng nói: “Đầu tháng sau.”
“Đầu tháng sau thì thời gian cũng không gấp lắm, không thành vấn đề, chuyện này giao cho mấy người chúng ta đi, tôi bảo đảm sẽ chuẩn bị một đám cưới nở mày nở mặt cho hai người!” Sở Khác tranh thủ vỗ ngực, vui vẻ hứa hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-440.html.]
Thi Liên Chu nhướng mi, khóe môi hơi cong, nhưng anh không đáp lại.
Mọi người đều không quan tâm chuyện anh có nói chuyện hay không, nhất thời bọn họ họ bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi về đám cưới của Thi Liên Chu và Khương Chi, từ cách bài trí đến trang phục, cho đến khách sạn tiếp đón khách mời, bọn họ họ không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Thi Liên Chu yên lặng lắng nghe, không ngắt lời.
Mấy người Cố Tuyển nói đến mức hưng phấn, bọn họ họ còn lấy rượu từ trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa uống.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Khương Chi đã nấu thêm mấy món.
Sau khi cô ngồi xuống, mấy người Sở Khác không bàn luận về đám cưới nữa, bọn họ họ biết rằng Thi Liên Chu muốn tạo một bất ngờ cho cô.
Nhưng mà, có Sở Khác và Lê Minh ở đây, dù thế nào đi nữa thì bầu không khí cũng sẽ không quá yên tĩnh.
Sở Khác thích nói chuyện phiếm nhất, anh ấy thấp giọng nói: “Này, mọi người đã nghe chưa? Nhà bọn họ Từ bảo vệ Tưởng Nguyên Trinh, từ nay về sau, nhà họ Từ và nhà họ Tưởng sẽ trở thành châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, ha hả, hai bên đều là cao thủ khống chế quyền lực, lần này thì hay lắm, về chung một ổ rồi.”
Cái tên “Tưởng Nguyên Trinh” rất nhạy cảm, Cố Tuyển lập tức nhìn về phía Khương Chi và Thi Liên Chu.
Sắc mặt của hai người đều thản nhiên, giống như không hề quan tâm.
“Em biết rồi à?” Thi Liên Chu nhìn Khương Chi một cái, bọc tay cô trong lòng bàn tay mình.
Khương Chi gật đầu: “Hôm nay chị dâu cả đến đây.”
Tưởng Nguyên Trinh giống như một con gián đánh mãi không chết, cho nên chuyện này cũng bình thường, dù sao cô ta cũng không phải người bình thường, người có thể gả cho Thi Liên Chu trong tiểu thuyết nhất định phải có năng lực.
Nhưng mà, có lẽ Tưởng Nguyên Trinh sẽ trở thành “Nữu Cỗ Lộc - Nguyên Trinh” sau khi ra tù.
Lê Minh mím môi nói: “Nhà bọn họ Từ giúp đỡ nhà họ Tưởng không phải là chuyện bình thường sao? Tôi nhớ Từ Triết vẫn luôn thích Tưởng Nguyên Trinh mà phải không?”
Lời này vừa nói ra, Lê Minh liền hối hận, hận không thể âm thầm tát mình mấy cái, dù sao cái tên “Từ Triết” còn nhạy cảm hơn cả Tưởng Nguyên Trinh!
DTV
Quả nhiên, ánh mắt Thi Liên Chu trở nên lạnh lùng thấy rõ.
Không khí trên bàn ăn vô cùng lạnh lẽo.
Khương Chi mím môi, quay đầu nhìn Thi Liên Chu, cô nhướng mày nói: “Đúng rồi, em phải nói cho anh biết chuyện này, ngày mai em định về trấn Đại Danh một chuyến.”
Thi Liên Chu cau mày, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Khương Chi cũng khẽ siết tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đang âm thầm chuẩn bị cho hôn lễ, dù sao em cũng không thể thật sự ở lại Bắc Kinh đợi gả mà đúng không? Ở nhà còn rất nhiều việc đang đợi em về thu xếp, mấy anh em Tiểu Ngự vẫn ở lại Bắc Kinh, em tự mình về, yên tâm, em sẽ cẩn thận.”
Thi Liên Chu bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Mạnh Lam đi chung với em.”
Khương Chi gật đầu, trong giọng nói lộ rõ ý cười: “Được!”
“Chị dâu nhỏ rời khỏi Bắc Kinh vào thời điểm mấu chốt này có vẻ không tốt lắm đâu?” Lê Minh cũng không lo ăn uống nữa, anh ấy nghĩ đến sự hỗn loạn ở Hồng Kông, giọng nói của anh ấy tràn ngập sự lo lắng, ai cũng không biết nhà họ Hoắc có chó cùng rứt giậu không.
Khương Chi nheo nửa mắt nói: “Chắc là bây giờ bọn họ họ không rảnh quan tâm đến em đâu.”