Quả nhiên chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc xe bò đang lắc lư của bọn họ, cùng với tiếng hạ cửa xe, một giọng nói nam quen thuộc vang lên: “Xin chào, mọi người là người của thôn Khương gia sao?”
Xe bò đành phải dừng lại.
Khương Trường Hưng còn chưa kịp trả lời, Khương Đinh Hương đã ngại ngùng nói: “Đúng vậy, chúng tôi đều là người của thôn Khương gia.”
Vẻ mặt của Khương Chi có chút kỳ lạ nhìn về phía cô ta, bởi vì dáng vẻ ngu ngốc ngượng ngùng này của Khương Đinh Hương làm cô cảm thấy rất quen.
“Ha ha, thật trùng hợp, mọi người có bao giờ thấy người nào trong làng có vết bớt này ở mu bàn tay chưa?”
Mấy người họ đều nhìn về phía đó, Khương Chi cũng không muốn bản thân trở thành khác loại, cho nên cũng không vui vẻ gì quay người lại, người ngồi ở ghế lái chính là Cố Tuyển, người đàn ông lắm chuyện mà cô đã gặp được ở bệnh viện, Thi Liên Chu ngồi ở ghế phụ lái, cũng không quay đầu, chỉ để lộ ra một nửa đường cong của khuôn mặt đẹp trai.
Trên tay Cố Tuyển cầm một bức ảnh, trên ảnh là hoa văn đen trắng, một bức ảnh phóng to mu bàn tay, cùng một vết bớt hình trái tim đặc biệt.
Khương Chi âm thầm nghĩ, thật đúng là nữ chính, khó có ai có thể bắt chước được vết bớt như vậy.
Cô liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Khương Trường Hưng và hai mẹ con Bạch Đinh Hương đang cau mày suy nghĩ, giống như đang cố nhớ lại chủ nhân vết bớt này là ai, mà Đản Tử đang ngồi bên cạnh cô lại trợn to mắt, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Khương Xuân từ nhỏ đã bị mẹ của Khương Nhị Điển trông chừng chặt chẽ, tính cách cũng nhát gan, ngoài Đản Tử ra, đúng là không ai có thể tiếp cận cô bé.
Đột nhiên Cố Tuyển lên tiếng nói: “Hả? Là hai người à, hai người cũng là người của thôn Khương gia?”
Mọi người nghe thấy câu này thì nhìn sang, họ liền thấy Cố Tuyển đang mỉm cười nhìn về phía Khương Chi và Đản Tử.
Trên mặt Khương Đinh Hương hiện lên một tia ghen ghét, cô ta không ngờ rằng Khương Chi Tử đã gầy không ra hình người như vậy vẫn có thể thu hút sự chú ý của đàn ông.
Khương Chi lại không hề có ý muốn nói chuyện, nhưng mà vì muốn trợ giúp nữ chính trở về Bắc Kinh, chỉ có thể lên tiếng nói: “Đản Tử, có phải con biết trên tay ai có vết bớt như vậy không?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đản Tử, đến Thi Liên Chu ngồi cạnh ghế lái cũng không ngoại lệ.
Anh nhìn đôi mắt phượng của Đản Tử không khác gì đôi mắt mình mà không khỏi giật mình trong chốc lát.
Cố Tuyển kích động nói: “Thật sao? Nhóc con, cháu biết chính xác trên tay người nào có vết bớt này sao?”
Đản Tử bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì cậu bé hơi sợ hãi trốn phía sau Khương Chi, thế nhưng khi nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt mẹ mình, cậu nhóc mới lên tiếng: “Cháu nhớ trên tay chị Xuân Xuân có một vết bớt… Như thế này.”
Dứt lời, Đản Tử mím môi, không lên tiếng nữa.
Khương Chi muốn tiết lộ Khương Xuân, cô cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân sau khi lập được công, nghĩ đến công việc phiên dịch của mình.
Cố Tuyển nhạy bén bắt lấy cái tên này, lập tức hỏi: “Chị Xuân Xuân? Ai là chị Xuân Xuân? Thôn Khương Gia sao? Tên đầy đủ là gì? Mấy tuổi rồi? Trong nhà có người thế nào?”
Khương Đinh Hương đã muốn xuất hiện trước mặt Cố Tuyển từ lâu nên cô ta cũng vội vã nói: “Tôi biết. Thôn Khương Gia có một người tên Khương Xuân, thường chơi chung với Đản Tử, có lẽ chị Xuân Xuân kia chính là Khương Xuân, Khương Xuân là vợ nuôi từ nhỏ của kẻ lông bông Khương Nhị Điển, bao nhiêu tuổi thì tôi không biết.”
Chân mày Cố Tuyển nhíu lại rất chặt: “Vợ nuôi từ nhỏ sao?”
Khương Đinh Hương không phải ngốc, cô ta nhìn thấy vẻ mặt Cố Tuyển không thích hợp lắm nên lập tức “vâng” một tiếng rồi ngậm miệng lại.
DTV
Thi Liên Chu thu hồi tầm mắt, anh thản nhiên nói: “Đến thôn Khương Gia đi!”
Cố Tuyển cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói một tiếng “cảm ơn”, rồi lái xe đi về phía thôn Khương Gia, chỉ còn lại Khương Đinh Hương với vẻ mặt hâm mộ và Khương Trường Hưng, trái lại vẻ mặt của Bạch Hương Chi như có chút cô đơn, giống như đang hoài niệm lại giống như đang cảm thán.