Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 639




Bà Thi hứng thú bừng bừng bàn chuyện hôn lễ với Khương Chi, sau đó mới cùng dì Lưu đưa mấy đứa nhỏ đi ra ngoài câu cá, theo như lời của bà, đây mới là mục đích chính hôm nay bà tới đây, dẫn mấy đứa cháu trai đi hưởng thụ.

Đối với người mẹ chồng có tâm lí trẻ như vậy, thật ra Khương Chi cảm thấy rất tốt.

Hạ Mộ Thanh không đi, nán lại nói chuyện Tưởng Nguyên Trình với Khương Chi.

Đôi mắt Khương Chi híp lại: “Không phải tử hình sao?”

Hạ Mộ Thanh lắc đầu: “Tưởng Chính mới vừa tới cầu xin người của nhà họ Từ, hơn nữa người bị g.i.ế.c c.h.ế.t là người nhà họ Tưởng bọn họ, chính bọn họ không truy cứu thì mình có liên quan gì? Nhưng mà cây bút ghi âm mà lão ngũ đưa cũng có tác dụng, xem như là một vụ bắt cóc không thành, nhà họ Từ khơi thông quan hệ nên Tưởng Nguyên Chinh chỉ cần ngồi tù ba năm, có lẽ cũng không dùng được lâu như vậy.”

Đáy mắt Khương Chi hiện lên vẻ lạnh lùng, môi mím chặt lại.

Loại g.i.ế.c người phanh thây này, thuộc về hành vi phạm tội rất nghiêm trọng, nếu là người bình thường, tuyệt đối không còn khả năng sống sót, nhưng mệnh Tưởng Nguyên Trình rất tốt, có một người ba tốt, đi hết chỗ này đến chỗ nọ, chỉ để giúp con gái mình thoát tội.

Tuy rằng Tưởng Nguyên Trinh đã gặp chuyện xui rủi, nhưng cô ta quá tàn nhẫn độc ác, loại người này mà còn tồn tại thì đối với cô cũng không phải chuyện gì tốt.

Phiền phức của nhà họ Hoắc và n Đình còn chưa có giải quyết xong, lại nghe thêm một tin dữ, đúng là định luật người xuyên việt, phiền phức vĩnh viễn bám theo cô.

“Nhưng mà em cũng không cần lo lắng, nghe nói tinh thần của Tưởng Nguyên Trinh xuất hiện vấn đề, không biết đó là cái cớ nhà họ Tưởng tìm để giúp cô ta thoát tội, hay là thật sự như vậy nữa.” Hạ Mộ Thanh nói.

Khương Chi mím môi, giọng nói không hề phập phồng: “Nếu như không thể kéo em vào chỗ chết, thì sao cô ta có thể từ bỏ ý niệm điên cuồng kia được?”

Nghe vậy, Hạ Mộ Thanh cứng họng.

Cô ấy an ủi nói: “Em đừng nghĩ nhiều như vậy, trước tiên phải chuẩn bị hôn lễ thật rốt, đợi đến khi kết hôn, tất cả mọi chuyện sẽ tốt.”

Khương Chi gật đầu.

Thật ra cô không sợ Tưởng Nguyên Trình, nhưng sợ phiền toái.

“Đúng rồi, ba nhờ chị hỏi em…Lúc kết hôn, em có muốn mời ba mẹ lại đây không?” Hạ Mộ Thanh hôm nay cũng có “nhiệm vụ” mà đến đây, nhưng cô ấy cũng coi như là hiểu biết đối với tình huống trong nhà của Khương Chi, hỏi cái này thì khó tránh khỏi mà cảm thấy xấu hổ.

Ba mẹ?

Khương Chi dừng một chút.

Ba mẹ cô chắc là Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi? Hay là Giang Du và Thẩm Hoan? Người trước thì gây sự đủ điều, người sau thì một chút tình cảm cũng không có, tất nhiên kết hôn cô cũng sẽ không mời người tới, cô cũng không có quyết định này.

Nghĩ như nào, cô nói như thế.

DTV

Hạ Mộ Thanh mím môi, duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Khương Chi, nhẹ giọng nói: “Người nhà họ Giang tuy rằng hơi ngoan cố một chút, nhưng tính tình cũng cương trực, không phải là người xấu. Ba mẹ em đã tới Thượng Kinh, nhà họ Giang nhờ người tới nhắn, muốn mời em qua đó.”

Đuôi lông mày Khương Chi ngả ngớn, Giang Du và Thẩm Hoan đều tới Thượng Kinh?

Lúc trước vì tình yêu mà Giang Du rời nhà họ Giang, cùng sinh sống ở Thanh Thị với Thẩm Hoan gần ba mươi năm, lúc này ngàn dặm xa xôi trở lại Thượng Kinh, tất nhiên không phải do cô, mà là do bọn họ hiểu rõ, sống trên đời thì quyền thế vô cùng quan trọng.

Sự ương ngạnh của nhà họ Dương suýt làm cho cả nhà bọn họ tan nát, lúc này đã nhận ra nhà họ Giang tốt thế nào.

Nhưng mà, chuyện cô ở Thượng Kinh, chắc là do Giang Hành Xuân nói.

Hạ Mộ Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi, không có nửa phần biến sắc, không khỏi thở dài: “Nếu như em không muốn đi, thì chị sẽ từ chối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-439.html.]

Nghĩ nghĩ, Hạ Mộ Thanh liền nói: “Có một số lời tuy chị biết em không thích nghe, cũng không nên được nói ra từ một người chị dâu như chị, nhưng sau này chúng ta là người một nhà, nhưng chị vẫn muốn nói với em một tiếng.”

“Ở Thượng Kinh, có gia tộc chống đỡ thì sẽ có lợi hơn nhiều so với việc một mình một ngựa, quan hệ ở Thượng Kinh lằng nhằng phức tạp, cũng không hề đơn giản như em thấy. Tuy rằng lão ngũ rất thích em, nhưng em không nghĩ đến việc người khác sẽ luôn bàn tán về xuất thân của em à?”

Khương Chi ngước mắt nhìn Hạ Mộ Thanh, cô biết Hạ Mộ Thanh nói những lời này không có ý khinh thường và chế nhạo cô, mà cô ấy thật sự có ý tốt, dù sao bản thân cô ấy có xuất thân rất cao và là người có địa vị cao, cũng thường xuyên nhìn thấy những trường hợp bị khinh thường chỉ vì thân thế, như Cao Nguyên Hương chẳng hạn.

Vừa nghĩ đến Cao Nguyên Hương, Hạ Mộ Thanh mím môi nói: “Chị dâu tư của em vốn không phải là người có tính tình như vậy. Lúc đầu em ấy vui vẻ phóng khoáng, trong sáng xinh đẹp, được coi là độc nhất vô nhị trong thế giới thượng lưu Bắc Kinh, đáng tiếc, em ấy đã bị sự tự ti bào mòn.

Nhắc đến Cao Nguyên Hương, giọng nói của Hạ Mộ Thanh cũng có chút đáng tiếc.

Khương Chi không nói gì.

Một lúc sau, Hạ Mộ Thanh đứng dậy chào tạm biệt, trước khi cô ấy rời đi còn nói: “Có lẽ lời của chị không dễ nghe cho lắm, em đừng để trong lòng nhé.”

Khương Chi lắc đầu, cô nhìn Hạ Mộ Thanh lái xe đi.

Cuối cùng cô vẫn không đồng ý lời mời của nhà họ Giang.

Cô cần phải suy nghĩ kỹ chuyện này.

Khương Chi suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày rồi tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Cô xem xét đồ cổ trong kho rồi cẩn thận dọn dẹp lại.

Vận chuyển nhiều đồ như vậy về thành phố Thanh cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng gần đến đám cưới rồi, cô không có nhiều thời gian, cho nên dứt khoát mở cửa hàng đồ cổ càng sớm càng tốt, tham gia một hai cuộc đấu giá đồ cổ để tạo dựng danh tiếng, không phải lo chuyện không kiếm được tiền.

Chập tối, bà Thi gọi điện thoại đến nói tối nay bà ấy dẫn mấy đứa nhỏ về đại viện ở, không trở về đây nữa.

Khương Chi không nói gì, cô chỉ chuẩn bị bữa tối cho mình và Thi Liên Chu.

Trong lòng Khương Chi đã có quyết định, ngày mai cô sẽ quay lại thành phố Thanh, cho nên bữa tối trước khi đi không thể quá đơn giản, cô nấu món đậu phụ xào, canh ngô bí đao, cà tím nướng thịt băm, măng trúc xào dưa leo, ngoài ra còn một nồi bánh bao trắng ấm nóng.

Khương Chi vừa mới bưng đồ ăn lên bàn, cửa phòng khách bỗng mở ra, giọng nói hưng phấn của Sở Khác đột nhiên vang lên: “Lão ngũ, xưởng dược phẩm của chúng ta sắp phát triển rồi! Những loại thuốc đó đã được đưa đi kiểm nghiệm, kết quả sớm nhất ba ngày nữa sẽ có, nhiều loại thuốc mới như vậy, nếu thật sự có hiệu quả rất tốt như cậu nói, ha hả, vậy thì thật sự rất lợi hại!”

“Cậu mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã lấy được nguồn hàng này ở đâu vậy? Một khi những loại thuốc này được bán ra, chắc chắn sẽ là hàng khan hiếm, cậu phải đảm bảo nguồn hàng tốt, cũng phải cẩn thận một chút, đừng để chuyện lộ chuyện này ra ngoài khiến người ta lợi dụng sơ hở.”

“...”

Sở Khác tiếp tục huyên thuyên, nhưng Thi Liên Chu lại chẳng trả lời câu nào, anh bình tĩnh thận trọng, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến anh, điều này khiến Sở Khác đang nhiệt tình cảm thấy giống như bị dội một gáo nước lạnh vào người.

Nhưng mà, nhưng Sở Khác lập tức vứt bỏ cảm giác lạnh lẽo trong lòng ra sau đầu khi mùi thức ăn thơm lừng bay đến.

Đôi mắt Sở Khác sáng lên, anh ấy thay dép rồi đi vào phòng ăn: “Haha, chị dâu nhỏ khéo tay thật đấy, lão ngũ, tôi thật ghen tị với cậu, cưới được một người vợ tốt như thế, nếu như người phụ nữ sau này tôi cưới không tốt bằng một nửa chị dâu nhỏ, vậy thì không được đâu!”

Nói xong, Sở Khác liền mặt dày ngồi xuống bàn, háo hức chờ động đũa.

Thi Liên Chu liếc nhìn Sở Khác, rửa tay rồi kéo Khương Chí ngồi xuống.

“Hì hì, ăn ăn ăn, đừng khách sáo ha!” Vừa nhìn thấy hai người ngồi xuống, Sở Khác vội vàng cầm đũa lên, anh ấy hoàn toàn không xem mình là người ngoài, vừa gọi bọn họ vừa ăn, ăn thì ăn vậy, anh ấy còn phát ra mấy tiếng “ừm ừm ừm” vô cùng hài lòng.