Nói xong, vẻ mặt Trần Cẩm có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Anh ấy thật sự rất tốt.”
Nụ cười của Khương Chi không đạt đến đáy mắt, cô không nghe có chút hứng thú nào với chuyện tình yêu giữa Trần Cẩm và Hoắc Thế Vinh, nhìn hơi khói bốc lên từ trong nồi, cô nhàn nhạt nói: “Lần trước nhà họ Hoắc mua sát thủ để ám sát tôi, chẳng lẽ vẫn là vì đứa trẻ sao?”
Nghe vậy, Trần Cẩm lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia thù hận và đau khổ, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
“Người muốn g.i.ế.c em không phải là Hoắc Thế Vinh, mà là Thái Ngọc.” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, dường như muốn giải thích thêm mấy câu, nhưng cô ta cũng biết lời nói của bản thân không có bất kỳ chứng cứ hay sức thuyết phục nào.
“Vậy à?” Nụ cười trên mặt của Khương Chi nhạt dần đi.
Hoắc Thế Vinh hay là Thái Ngọc hoàn toàn không có bất kỳ khác biệt nào cả, bởi vì mục đích của bọn họ cũng chỉ là Tiểu Tông, bọn họ tưởng rằng loại bỏ cô thì sẽ giải quyết được vấn đề, tiếc là cuối cùng lại mất đi mạng sống của mình.
Bầu không khí trở nên ngưng trệ, Khương Chi lại hỏi: “Sườn xám đối với Ân Đình có ý nghĩa gì đặc biệt à?”
Trần Cẩm khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt hoảng sợ.
Mấy câu hỏi của Khương Chi giống như hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, dường như cũng chỉ tùy tiện hỏi, khiến cho cô ta không biết có nên trả lời hay không, vì vậy cô ta chỉ có thể cụp mắt xuống, uống một ngụm nước ấm để che giấu sự sợ hãi và lo lắng trong lòng mình.
Cô ta cụp mắt nói: “Những lời này của A Chi thật buồn cười, sao chị có thể biết được chuyện của Ân Đình chứ?”
Khương Chi khẽ nhếch miệng, ‘rầm’ một tiếng đặt cốc nước trong tay xuống bàn, khóe môi hơi cong lên, nói: “Chị Trần, người quang minh không nói chuyện mờ ám, nếu như em đã đồng ý muốn kết bạn với chị, cùng chị đi đến chỗ này, thì tất nhiên cũng không phải không hiểu biết gì về chị cả.”
“Nếu không, chị thật sự cho rằng em rảnh rỗi như vậy sao? Ngu như vậy, để chị muốn làm gì thì làm à?”
Những lời này, trong lời dịu dàng mang theo sự cứng rắn, khiến cổ họng Trần Cẩm như nghẹn lại, nụ cười trở nên cứng đầu.
“Nếu như cô muốn tôi đứng ra và xác nhận định tội Ân Đình, vậy thì không cần nói thêm gì nữa.” Trần Cẩm thấp giọng nói, trong mắt gần như không có một tia sáng nào, giống như một cái xác không hồn.
Khương Chi cau mày, khẽ nheo mắt nói: “Trong tay hắn ta nắm nhược điểm gì của cô à?”
Trần Cẩm cười cười, nhưng trong nụ cười này lại không giấu được sự cay đắng: “Gia đình tôi, già trẻ lớn bé đều có hơn chục người, nhờ có Ân Đình mà được sống giàu có, nhưng chỉ có mình tôi là người chịu khổ thôi, vậy thì có vấn đề gì chứ?”
Khương Chi lắc đầu, đứng lên, quay đầu nói với Mạnh Lam: “Đi thôi, quay về.”
Nếu đã không thể thuyết phục được Trần Cẩm, vậy thì cô cũng không cần lãng phí thêm lời nào nữa, tác phong làm việc của Ân Đình thật sự rất cẩn thận, lẽ ra cô nên suy nghĩ đến Ân Đình có thể khiến Trần Cẩm ‘bằng lòng’ đi theo hắn ta đến Bắc Kinh, thì không thể không có một chút tài năng nào được.
Dù sao Trần Cẩm cũng không giống như người sẽ chịu đựng, nếu không cô ta cũng sẽ không đến đi chợ đêm bán đồ cổ.
Trần Cẩm đứng lên, ý muốn giữ chặt Khương Chi, giọng điệu cầu xin nói: “Có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm với tôi được không? Chỉ cần ăn một bữa cơm này thôi, sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
Khương Chi nhướng mày, có chút buồn cười nói: “Sao vậy, Ân Đình mua chuộc đầu bếp ở đây, muốn đánh thuốc mê tôi à?”
Môi Trần Cẩm run lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Khương Chi.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, tức giận nhìn Trần Cẩm, giơ tay vỗ vai cô ta: “Cô vẫn quá trẻ, cố gắng mà sống sót, đợi thêm 40 năm nữa lên mạng tìm hiểu, sẽ biết tôi đang nói gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-438.html.]
Khương Chi và Trần Cẩm tách nhau ra, cô dẫn Mạnh Lam trở lại Vịnh Phong Lâm.
Thi Liên Chu và Sở Khác không có ở đây, dược phẩm trong kho hàng cũng đã được chở đi.
Cô vừa vào huyền quan đã nhìn thấy mẹ chồng và Hạ Mộ Thanh đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, không biết hai người đến đây lúc nào, trong tay bưng trà nóng, trò chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng cười tủm tỉm kia thì hẳn là có chuyện tốt.
Nghe được động tĩnh, Ôn Hoa Anh vừa ngẩng đầu thì vội vàng đứng dậy đón: “A Chi, tới đây tới đây, con nhìn xem, cái thiệp mời này thế nào? Có hợp không? Con có thích không? Không thích thì nói để chúng ta đổi cái khác.”
Khương Chi hơi giật mình: “Thiệp mời sao?”
Biểu hiện của Ôn Hoa Anh còn kinh ngạc hơn Khương Chi vài phần: “Lão ngũ không nói cho con sao?”
Khương Chi kinh ngạc nhướng mày, đi đến bên cạnh bàn thì nhìn thấy một xấp thiệp mời có hình dáng khác nhau, mở một cái thiệp ra, bên trong vẫn còn trống rỗng chưa viết tên, nhưng từ lời của mẹ chồng thì cô cũng đã đoán ra vài phần.
Thi Liên Chu đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi.
Cả đời trước và đời này, đây không chỉ là lần yêu đương đầu tiên của cô, mà còn là lần đầu tiên kết hôn, có người phụ nữ nào mà không khát khao được tổ chức hôn lễ cơ chứ? Cô cũng không ngoại lệ, vốn dĩ cô tính không làm, dù sao con cũng đã có rồi, còn ra vẻ làm những cái đó làm gì?
Thi Liên Chu thật sự đem cô đặt ở trong lòng, hận không thể cho cô tất cả thứ tốt nhất.
DTV
“Thế nào? Có thích không? Ba con nói, ông ấy sẽ tự mình viết lên những thiệp mời này!” Ôn Hoa Anh cười ha ha nhìn Khương Chi, đối với đứa con dâu út này thì càng nhìn càng vừa lòng.
Khương Chi ngắm nhìn, tiện tay lấy một cái thiệp có hình hoa lan, nhẹ giọng nói: “Lấy cái này đi ạ.”
“Ánh mắt A Chi thật tốt, ba cũng thích cái thiệp mời này.” Hạ Mộ Thanh cong cong khóe môi, ở một bên phụ họa.
Mắt bà Thi trợn trắng, không chút khách khí mà chọc phá: “Thích, ba con là thích thiệp mời sao? Nói là thích hoa lan thì đúng hơn! Tuổi đã lớn như vậy rồi, mà còn thích học đòi văn vẻ, già đầu còn thích phô trương.”
Vừa nghe lời này thì Hạ Mộ Thanh và Khương Chi liếc nhau, không hẹn mà cùng cười.
Trên đời này dám nói Thi Bỉnh Thiên như vậy, cũng chỉ có Ôn Hoa Anh.
Khương Chi cầm lấy thiệp mời ngắm nhìn, đôi mắt cong cong, cười hỏi: “Liên Chu còn nói cái gì nữa ạ?”
Bà Thi cười mà không nói, Hạ Mộ Thanh mới nói: “Lão Ngũ nói, muốn em an tâm làm cô dâu, những việc vặt khác thì không cần quan tâm, hơn nữa, nếu muốn mời người thân bạn bè ở Khương gia thôn và trấn Đại Danh thì đều có thể mời đến.”
Giọng điệu Hạ Mộ Thanh có chút cảm khái, không có chút che giấu sự thiên vị nào, cho dù là cô ấy thì cũng có chút hâm mộ.
Lúc đầu tình cảm giữa cô ấy và Thi Khâm Chu cũng chỉ có thể coi là liên hôn, một liên minh bền chặt, chứ không phải là yêu đương tự do, nghe nói lúc trước Thi Khâm Chu còn thích một cô gái khác, nhưng mà cuối cùng cũng phải từ bỏ.
Nhiều năm như vậy, cuộc sống hai người đều rất khách khí với nhau, giống như gương vỡ ghép lại, dù thế nào thì cũng không thể viên mãn, đại khái là do hai người còn chưa có tình yêu thì đã trở thành tình thân.
“Đúng là trong mắt lão ngũ chỉ có con, suy nghĩ rất chu đáo.” Giọng điệu Ôn Hoa Anh có chút vui mừng, cũng có chút thổn thức.
Bà ấy là mẹ anh nhưng nói cũng không có tác dụng gì, giờ anh tìm được một cô vợ có thể bắt chẹt mình khiến bà ấy có cảm giác rất phức tạp, cũng may bà ấy là một người mẹ chồng cởi mở, nếu không đúng là không có cách nào chung sống với con dâu.
Khương Chi rũ mắt cười nhạt, không nói chuyện.