“San San thiên vị anh ba nhất.” Tiểu Qua bĩu môi, không vui nói.
“Ha ha, nhóc con, em còn biết đến bất công. Lão tam đẹp nhất nên San San thích em ấy nhất, chẳng phải chuyện bình thường sao?” Tiểu Ngự vui vẻ gãi bàn chân béo ị của mình, quay đầu cười nhạo Tiểu Qua một tiếng.
“Ừ, anh nói cũng đúng, anh ba giống mẹ.” Nói đến vẻ bề ngoài thì Tiểu Qua lập tức không vui.
Cậu bé đưa tay sờ lên mặt mình, dáng vẻ vô cùng đáng tiếc.
“Ài.” Tiểu Ngự cũng phiền muộn thở dài một tiếng.
Trong lúc hai anh em đang bất mãn vì vấn đề tướng mạo thì Tiểu Diệu rất đắc ý mà sờ lên mắt, mũi, miệng của mình, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ đẹp nhất! Em cũng đẹp.”
Tiểu Tông nhìn anh trai và em trai, cậu bé thả rubik trong tay mình xuống, tự kéo góc chăn của mình cho ngay ngắn, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sau khi mấy đứa bé đã chìm vào giấc ngủ, công việc của Khương Chi cũng đã bước vào khâu cuối cùng.
Cô sử dụng các công cụ tiến hành cắt hòn đá ra khỏi chiếc hộp, thế nhưng muốn xử lý sạch sẽ cũng không phải chuyện dễ dàng, vẫn cần tốn sức lực và một khoảng thời gian nữa, bây giờ đã muộn rồi, cô cũng không muốn thức trắng đêm để xử lý việc này.
Thi Liên Chu nhìn khối đá đã được cắt ra, đặt trên bàn, anh tiện tay cầm lên chuẩn bị ném vào thùng rác thì nghe Khương Chi nói: “Tạm thời đừng ném nó, hộp trang sức là dụng cụ đựng đồ vật quý trọng của con gái thời xưa, nói không chừng bên trong khối đá đó còn có đồ tốt.”
Đó cũng là lý do mà cô đã tốn công sức cắt khối đá đó ra.
Thời đại này, cổ vật không được lưu hành lắm, hầu hết người thật sự yêu thích cổ vật đều là người có tiền dư dả, mức độ tiến hành mua bán cổ vật cũng không quá cao, phải có hiểu biết về cổ vật, nếu không đã không đến phiên cô chiếm được lợi.
Vào những năm 80, vốn dĩ là thời đại mà vàng ở khắp nơi trên mặt đất, chỉ cần bản thân có năng lực phân biệt mà thôi.
Thi Liên Chu cau mày, anh qua loa liếc nhìn khối đá, rồi trả khối đá lại cho Khương Chi.
Khương Chi cất kỹ cổ vật vào, sau đó mới bắt đầu dùng dụng cụ cắt kim loại cắt nhỏ khối đá kia ra.
Sự thật đã chứng minh Khương Chi rất xứng đáng ăn chén cơm này, bên trong khối đá đúng là có đồ quý, đó là một miếng ngọc bích, mà còn là ngọc bích bị “thấm”. Điều kiện trong lòng biển quá tệ, công thêm bị ăn mòn khiến miếng ngọc này bị “thấm”
Thấm chính là hiện tượng thẩm thấu mà một loại vật chất nào đó tiến nào bên trong của một loại vật chất khác.
Bây giờ những vật chất mà có thể thẩm thấu vào những vật liệu bằng ngọc thì đều có đất cát, cặn bẩn, thủy ngân, chu sa, vết máu… Vật chất khác biệt thấm vào bên trong ngọc sẽ khiến cho món đồ bằng ngọc mang thêm đủ loại màu sắc khác.
Có một số ngọc bị thấm rất trong suốt, bóng loáng, nhìn qua vô cùng dễ chịu nhưng cũng có một số ngọc bị thấm vào đó là một số màu c.h.ế.t chóc, trong ngoài chỉ có hai tầng khác nhau, không có cảm giác cao cấp gì cả.
Thi Liên Chu nhìn miếng ngọc bích trong tay Khương Chi, anh cảm thấy hứng thú hỏi: “Miếng ngọc này thế nào?”
Khương Chi vuốt vẻ miếng ngọc, nói: “Ngọc bích, không được tính là quá quý nhưng nhờ miếng ngọc đã bị thấm tạo ra màu sắc xinh đẹp, cộng thêm nước ngọc trơn bóng như bôi dầu, trái lại cũng là một vật sưu tầm không tệ.”
“Thấm màu là gì?” Thi Liên Chu nhận miếng ngọc bích, anh nhìn nó, không hiểu lắm.
Anh không có am hiểu sâu về đồ cổ như Khương Chi, anh hoàn toàn không biết gì về mấy thứ học đòi văn vẻ thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-435.html.]
Khương Chi chỉ vào miếng ngọc bích, cô giải thích rõ ràng cho Thi Liên Chu nghe: “Anh xem, trong này đều màu da cả, vân da ngọc bích đều thẩm thấu trong đó, có lẽ đã hình thành từ ngàn năm rồi.
Ngọc bích là một vật trang sức từ rất xưa rồi, vì chúng có hình tròn, có lỗ hổng ở giữa nên ở thời cổ đại nó thường được dùng làm trang sức phối hợp, nhỏ một chút thì thường được làm thành cặp bông tai, còn lớn hơn thì thường dùng làm bùa bình an.
Nói tóm lại, trước khi gỗ hoàng hoa lê còn chưa có giá trị thì giá trị của miếng ngọc này đã cực kỳ cao.
Mà bên trong chiếc hộp trang sức này tất nhiên không thể chỉ có một miếng ngọc bích thế này, dù sao chúng cũng đi theo cặp. Đáng tiếc ngoại trừ khối đất đá này bám trong hộp ra, những món còn lại đều đã bị người vớt chiếc hộp này lên mà cho vào túi riêng của mình cả rồi, đúng là không đến lượt cô được hưởng lợi.
Chẳng qua niềm vui ngoài ý muốn luôn khiến người ta vui mừng, giống như miếng ngọc bích này vậy.
Hôm nay cô đã thu hoạch được không ít thứ, xem ra sắp mở cửa hàng bán đồ cổ cũng không phải khó khăn nữa rồi.
Khương Chi tạm để mấy món đồ cổ sang một bên, cô cúi người, sắc mặt rất chân thành nói: “Công ty dược của chúng ta chủ yếu sản xuất loại thuốc nào? Có phải cần tuyển một số dược sĩ đến, cũng phải chuẩn bị tốt công tác ngụy trang.”
Khóe môi Thi Liên Chu co rút, anh thản nhiên nói: “Có bác sĩ bán thuốc là đủ rồi, còn lại không cần gì nữa.”
Ánh mắt Khương Chi nhìn Thi Liên Chu rất phức tạp, cô thật sự hâm mộ người dùng bàn tay vàng mà không cần che giấu này!
“Sau này, mỗi ngày sẽ có hàng hóa chuyển bằng đường biển đến đây, chỉ cần nói thuốc nhập từ nước ngoài vào là được, em chuẩn bị dược phẩm ở nhà kho, còn lại không cần em lo lắng.” Thi Liên Chu rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn chút nào.
Khương Chi gật đầu, hỏi: “Sở Khác thì sao?”
Thi Liên Chu uống một ngụm trà, hờ hững mở miệng nói: “Ngày mai anh để cậu ấy đến xem thuốc, cụ thể kinh doanh thuốc thế nào còn cần cậu ấy kiểm tra.”
Khương Chi hiểu rõ gật đầu.
Nếu Thi Liên Chu đã chuẩn bị mọi chuyện đâu vào đấy rồi thì cô cũng không cần nhúng tay vào nữa, dù sao thì dân bản địa cũng có cách của người bản địa, đúng là có nhiều cách hơn một người ngoại lai như cô, tóm lại sẽ không để người ta nghi ngờ.
Mà cho dù có bị nghi ngờ thì có thể thế nào chứ?
Chỉ cần Thi Liên Chu vẫn một mực khẳng định đây là hàng hóa nhập từ nước ngoài về, lẽ nào còn có người đến gây phiền phức cho anh? Đây chính là sự khác biệt giữa người thuộc tầng trên và một người tầng lớp dưới trong xã hội.
Nếu là cô, còn chưa nói đến chuyện cô có thể nghĩ ra cách cắt đứt nghi ngờ hay không mà chỉ riêng lợi nhuận khổng lồ từ ngành dược này cũng đủ khiến nhiều người ghen tỵ mà kéo đến gây phiền phức cho cô, đến lúc đó cô cũng không có cách nào tự bảo vệ chính mình.
Cho nên mới nói cô đã may mắn khi quen biết Thi Liên Chu, bằng không cho dù có bàn tay vàng cũng chỉ mở được một cửa hàng phổ thông, còn là loại cửa hàng không thể nói với người ngoài, phải tự cung tự cấp, hoàn toàn không phát huy được công dụng lớn.”
“Đi thôi! Chuẩn bị dược phẩm đặt vào nhà kho thôi.” Khương Chi kéo tay Thi Liên Chu đứng lên, đi về phía nhà kho ở sân sau.
Lúc này, trong kho trống không, không có gì cả.
DTV
Khương Chi suy nghĩ rồi mua không ít dược phẩm từ thương thành, sau đó xếp thành hàng chỉnh tề, chồng lên ngay ngắn trong kho.
Mặc dù Thi Liên Chu đã biết đến năng lực siêu nhiên không thể giải thích này từ trước nhưng tận mắt anh nhìn thấy một màn này thì ánh mắt vẫn u ám, phức tạp như trước.
“Được rồi!” Khương Chi phủi tay, nhìn hàng hóa chất trong kho của mình thì hài lòng gật đầu, mà lúc này tiền tài trong hệ thống của cô đã bị giảm gần hai mươi vạn, chỉ với số tài sản còn lại hiện tại cũng không mua được mấy lần như thế này nữa, xem ra cô phải tiếp tục làm đầy tiền bạc trong hệ thống.
“Về nghỉ ngơi thôi!” Thi Liên Chu hé môi nói, bàn tay lớn của anh nắm bàn tay nhỏ của cô, cùng trở về phòng.