Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 634






Nghe đến đây, Khương Chi chớp mắt nhìn anh mà không nói gì nữa.

Đôi mắt đen nhánh của Thi Liên Chu như tối sầm lại, anh kéo bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, ho nhẹ một tiếng: “Em muốn biết thì bây giờ anh nói với em cũng không muộn.”

Khương Chi dừng một lát, sau đó giận quá hóa cười, tức giận nói: “Em không muốn biết nữa.”

“À.”

Thế mà Thi Liên Chu chỉ thờ ơ “à” một tiếng, mí mắt Khương Chi co giật một cái, ngay khi cô vừa muốn mở miệng thì Thi Liên Chu đã cười như không cười nhìn cô, sau đó mới nói cho cô nghe tất cả thông tin anh điều tra được về n Đình.

Nghe anh nói hết, Khương Chi cũng đã hiểu vì sao Trần Cẩm kia lại sợ hãi tên Ân Đình như vậy.

Dùng biến thái để miêu tả hắn cũng quá nhân từ rồi.

Tin tức cũng có sai lệch với phỏng đoán của cô nhưng xem như là cùng một phương hướng.

Trần Cẩm không phải người Hồng Kông, khi còn bé cô ta ở Đại Lục, chỉ là sau này khi cha mẹ cô ta ly hôn, Trần Cẩm theo mẹ mình cùng chuyển đến Hồng Kông kiếm sống. Cũng may số phận của mẹ cô ta không tệ, bà ta gả cho một người Hồng Kông có điều kiện tốt, nhờ vậy mà Trần Cẩm cũng được học hành tử tế.

Trần Cẩm lại là người rất cố gắng, cô ta còn có hứng thú rất lớn với đồ cổ, sau này thi đậu vào một trường tương ứng.

Thành tích học tập của cô ta cực kỳ ưu tú nên sau khi tốt nghiệp thì được ở lại trường học, trở thành giáo viên ngành khảo cổ học của học viện Lịch Sử Văn Hóa Hồng Kông.

Lúc đó Ân Đình là sinh viên đại học năm nhất, ngẫu nhiên đụng phải Trần Cẩm quyến rũ, thướt tha trong bộ Sườn Xám.

Hắn mượn thân phận sinh viên để tiện lợi làm quen với Trần Cẩm.

Nhà họ Ân lừng lẫy, Ân Đình anh tuấn, cho dù hắn chỉ là một sinh viên mới nhưng vẫn nổi tiếng rần tấn trong trường học, mà Trần Cẩm chỉ là một người phụ nữ bình thường, dưới sự theo đuổi quyết liệt của n Đình, tất nhiên cô ta không thể nào từ chối được.

Nói tóm lại, trong lòng cô ta cũng đã từng thổn thức, vì sao một nhân vật vương tử như Ân Đình lại thích mình?

Hai người bọn họ đã bí mật qua lại một thời gian thì Trần Cẩm mới nhận ra, Ân Đình đâu phải vương tử gì đó, hắn rõ ràng là ma quỷ.

Ân Đình có một loại đam mê mà hắn không muốn để người ngoài biết, chính là hắn rất thích tra tấn phụ nữ, những người bạn gái mà hắn từng qua lại trước đây đều không có kết cục tốt, nếu không nổi điên thì cũng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn mà c.h.ế.t đi.

Trần Cẩm bị phú quý mê hoặc nên đã rời khỏi trường học.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, bản chất thật sự của Ân Đình cũng bại lộ, cuối cùng cô ta đã phải lưu lạc đến nơi trăng gió kia, nếu không phải ngẫu nhiên quen biết Hoắc Thế Vinh thì có lẽ đến bây giờ cô ta vẫn còn là “người phụ nữ sa chân lỡ bước”, thanh danh nát bét.

Từ một giáo viên có tương lai tươi sáng lại lưu lạc thành gái điếm, với Trần Cẩm, sự chênh lệch này không khác gì từ thiên đường mà rơi xuống địa ngục.

Mặc dù Hoắc Thế Vinh yêu thích cô ta nhưng đến khi phải đối đầu với nhà họ Ân thì sự yêu thích này cũng thành cạn, ông ta sẽ không vì Trần Cẩm mà nổi trận lôi đình với Ân Đình. May mắn là tên Ân Đình kia vẫn còn kiêng kỵ nhà họ Hoắc nên khi Hoắc Thế Vinh còn sống, mỗi khi gặp hai người họ đều bày ra dáng vẻ không biết nhau.

Nỗi sợ hãi của Trần Cẩm với Ân Đình đã khắc sâu vào xương tủy, cô ta muốn triệt để thoát khỏi Ân Đình nên tất nhiên sẽ tìm mục tiêu khác cho hắn.

Mà mục tiêu này rõ ràng chính là Khương Chi.

Có một số người chính là như vậy, mặc dù bản thân mình đã hãm sâu trong bùn đất nhưng chỉ cần có thể thoát được, bọn họ sẽ không thương tiếc mà kéo người vô tội vào thay thế mình, người đáng thương tất có chỗ đáng hận chính là như vậy.

Khương Chi nghe xong, cô nhíu mày, giọng nói hơi tức giận: “Lẽ nào không tìm được chứng cứ tên Ân Đình kia hại người?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-434.html.]

Thi Liên Chu lắc đầu, giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Mặc dù tên Ân Đình bệnh hoạn nhưng hắn rất kín đáo, làm việc gì cũng lau m.ô.n.g sạch sẽ, không ai dám đứng ra chỉ mặt hắn.”

Con ngươi của Khương Chi híp lại, giọng nói rất lạnh: “Chẳng phải vẫn còn có Trần Cẩm sao?”

Thi Liên Chu nhìn cô, anh không nói chuyện nhưng ý cười trong mắt anh đầy châm biếm, giễu cợt cô.

“Trần Cẩm vô cớ xuất hiện ở thủ đô, lại dặn em phải cẩn thận Ân Đình, nghĩ thế nào cũng thấy bất hợp lý. Lúc này cô ta đã rơi vào tay Ân Đình rồi, với sự sợ hãi của cô ta với Ân Đình, nếu cô ta tố giác hắn cũng rất bình thường, đúng không?”

Khương Chi khẽ hừ một tiếng, cô lên tiếng oán trách, khiến nét mặt trở nên cực kỳ sinh động.

Thi Liên Chu ung dung nhìn cô, khóe môi vẫn hiện ý cười: “Mạnh Lam trở về rồi, bình thường em đi ra ngoài thì để cậu ấy đi theo.”

“Vâng.”

Khương Chi đâu phải nữ chính hoa sen trắng nhỏ không biết tốt xấu, mở miệng ra là nói cái gì mà yêu cuộc sống tự do, không muốn bị trói buộc, có người đi theo bảo vệ sẽ cảm thấy bản thân như bị giám sát. Cái mạng nhỏ còn phải để người ta trông chừng, làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện muốn tự do.

Thi Liên Chu nhìn mấy thứ bày trên bàn: “Em muốn chuyển hết những thứ này đến thành phố Thanh sao?”

Khương Chi gật đầu, cô kể lại cho anh nghe những gì mình đã thu hoạch được, trong lời nói không kìm được lộ vẻ hài lòng đắc ý: “Cửa hàng đồ cổ ở thành phố Thanh cũng nên mở cửa rồi, những món đồ này có giá trị cực kỳ cao, thông qua buổi đấu giá, hẳn là có thể bán được với những giá cả không tệ.”

Ánh mắt Khương Chi dời đến chiếc hộp nữ trang hoàng hoa lê, cô ngước mắt nhìn Thi Liên Chu nói: “Bây giờ thu mua một lượng hoàng hoa lê lớn, trong tương lai giá cả sẽ rất cao, lên đến một hai ngàn.

“Ồ?” Đuôi lông mày của Thi Liên Chu nhếch lên.

Anh kéo ngăn kéo nhỏ của chiếc hộp ra nhìn thử. Thi Liên Chu không nghiên cứu nhiều về những vật liệu bằng gỗ.

Khương Chi cũng vươn tay đến, sau khi mua lại chiếc hộp này cô còn chưa có cơ hội xem kỹ lại nói. Lúc này Khương Chi nhìn thấy bên trong hộp, cát đá đã kết thành khối, tạo thành một thể với chiếc hộp, nếu không vì vấn đề này thì giá trị của chiếc hộp đã cao hơn rồi.

Khương Chi dùng tay sờ lên hòn đá, rồi đưa tay sờ cằm như có điều suy nghĩ, nói: “Sửa lại một chút là được.”

DTV

Thi Liên Chu rất bất ngờ, anh đưa tay chạm vào bờ môi đỏ của cô: “Bản lĩnh không nhỏ!”

Khương Chi bĩu môi, cô ưỡn thẳng lưng, giọng nói rất đắc ý: “Đó là đương nhiên, em phải dựa vào bản lĩnh này để kiếm chén cơm.”

Mỗi khi cô và Thi Liên Chu ngồi chung một chỗ, cô luôn cảm thấy tính tình mình được được thoát khỏi ràng buộc, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ rất nhiều.

Nhanh chóng đưa ra quyết định, nói là làm!

Khương Chi lập tức lên thương thành của hệ thống mua một bộ dụng cụ, bắt tay vào loại bỏ cát đá bám vào trong hộp kia.

Thi Liên Chu cũng không quấy rầy cô, trong thời gian đó anh cầm quyển tạp chí lên, ngồi bên cạnh cô vừa uống trà vừa xem tạp chí, bầu không khí vừa yên tĩnh vừa bình thản. Mấy đứa bé ở trong phòng đã đùa giỡn ồn ào một hồi, nhìn thấy cha mẹ vẫn còn bận thì Tiểu Ngự đã hắng giọng nói: “Không chơi nữa, nên đi ngủ rồi!”

Bản thân là anh cả, cậu nhóc phải nhận trách nhiệm của người anh cả mà chăm sóc cho các em trai.

Tiểu Ngự nghĩ như vậy nên lập tức dẫn Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi đánh răng, rửa mặt, lên giường đi ngủ.

Tiểu Qua nằm ở trên giường, đắp kín chăn, nhỏ giọng thì thầm: “Không biết ngày mai San San có đến nhà chúng ta nữa không.”

Tiểu Diệu nằm sấp trên giường, tay còn cầm quyển sách, xem rất say sưa, vừa nghe thấy Tiểu Qua nói thì cậu bé đã ngẩng đầu lên: “Hẳn là sẽ đến.”