Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 632




Khương Chi chậm rãi đến gần Khương Chi, giọng nói rất nhẹ, giống như bạn bè đang nói chuyện phiếm: “Lẽ nào cô không muốn biết chuyện nhà họ Hoắc? Không muốn biết sau này nhà họ Hoắc sẽ dùng cách gì để mang con cô về?”

Trong chớp mắt sắc mặt Khương Chi đã lạnh giá, cô lạnh lùng cười một tiếng.

DTV

Trên mặt cô không hề có cảm xúc gì, giọng nói bình thản kèm ý châm chọc: “Thế nào? Hoắc Thế Vinh vừa chết, Thái Ngọc đuổi cô ra khỏi cửa, trục xuất cô ra khỏi Hồng Kông, trong lòng cô căm hận nên muốn tiết lộ chuyện nhà họ Hoắc cho tôi biết sao?”

Ý cười trên mặt Trần Cẩm cứng đờ nhưng tóm lại cô ra vẫn có sự khôn khéo của mình, phụ họa nói: “Nếu tôi nói đúng thì sao?”

Khương Chi mím môi, mỉm cười thản nhiên.

“Đi thôi!” Trần Cẩm cười, xách túi, dẫn đầu đi ra khỏi Phan Gia Viên.

“Bà chủ?” Hồ Vĩnh Chí gọi một tiếng.

Khương Chi cau mày, sau đó cô mỉm cười với anh ấy: “Anh đi về trước đi.”

Hồ Vĩnh Chí nhíu mày, anh ấy không yên tâm nhưng bây giờ trên người đang xách túi lớn túi nhỏ, vẫn nên đưa những vật này trở về trước. Hồ Vĩnh Chí ngẫm nghĩ, nói: “Bà chủ, cô phải cẩn thận.”

“Ừm.”



Trần Cẩm không đi xa, chỉ đi bộ ở ven đường với Khương Chi.

Gần đây Cẩm Tư thế nào rồi? Trần Cẩm đưa tay vuốt hai bên mái tóc mình.

Cô ta mặc Sườn Xám trên người, mỗi một động tác đều vô cùng quyến rũ, động lòng người đã thu hút ánh mắt của biết bao người, họ phải liên tục quay đầu lại nhìn cô ta. Thủ đô vào những năm 80 khó thấy được những người ăn mặc phô trương, cao ngạo như cô ta thế này.

Khương Chi nhếch khóe môi, trong lời nói như mang theo ý cười châm chọc: “Lẽ nào nhà họ Hoắc không biết?”

Tất nhiên nhà họ Hoắc đã nhìn chằm chằm cô từ lâu rồi, bằng không cũng không phải chờ đợi Thi Ninh Chu vừa quay về thủ đô thì lập tức ra tay ám sát, Khương Chi chắc chắn tất cả hành động của cô trong đoạn thời gian đó đã rơi vào mắt nhà họ Hoắc, vì vậy bây giờ Trần Cẩm hỏi câu này khó tránh khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Trong nháy mắt biểu cảm của Trần Cẩm đã cứng đờ, cô ta á khẩu không trả lời được.

Rất lâu sau đó, nụ cười trên gương mặt cô ta mới thoáng rút đi, hé miệng nói: “Cô đã đoán được tình hình của tôi rồi, vậy cũng không cần có ý thù địch với tôi lớn như vậy. Hoắc Thế Vinh vừa chết, mối liên quan duy nhất giữa tôi và nhà họ Hoắc cũng vì vậy mà cắt đứt, giữa tôi và cô không có thù oán gì, hôm nay đụng phải cô ở đây cũng chỉ là ngoài ý muốn, vì sao cô không thể ôn hòa nhã nhặn mà nói chuyện với tôi?”

Ánh mắt Khương Chi nhìn cô ta không mặn không nhạt, nói: “Lúc Hoắc Thế Vinh tìm người g.i.ế.c tôi, cô vẫn chưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc nhỉ?”

Trần Cẩm lắc đầu: “Những chuyện thế này đều do Thái Ngọc và Hoắc Thế Vinh thương lượng với nhau, hoàn toàn không liên quan đến tôi. Thôi, bỏ đi. Nếu cô đã không muốn ôn chuyện cũ với tôi thì tôi cũng nói ngắn gọn vậy.”

Cô ta dừng chân lại, quay người, nhìn thẳng vào Khương Chi, nói ra từng chữ một: “Cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh có liên quan đến cô không?”

Khương Chi lẳng lặng nhìn Trần Cẩm, ánh mắt hơi buồn cười.

Giữa cô và cô ta có tình cảm qua lại sao? Hay là nói cô ta xem cô là kẻ ngốc nên mới để cô ta hỏi một câu như vậy khi đang ở trên đường xá thế này? Cho dù cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh có liên quan đến cô thì trong những trường hợp thế này cô đều không thể thừa nhận.

Cô không phải quân tử quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng mà trong các tiểu thuyết thường miêu tả, càng không phải kiểu người mà người ngoài hỏi gì cũng trả lời.

Dường như Trần Cẩm không nhìn thấy ý mỉa mai trong đáy mắt cô, cô ta nhìn hàng cây xanh mới lên lá non ở bên đường, nhìn xuyên qua những kẻ lá xanh um để nhìn thấy ánh mặt trời, cả người cô ta toát lên cảm giác già nua, cô đơn.

“Trước kia, Hoắc Thế Vinh đã đưa tôi ra khỏi nơi đó xem như đã cứu tôi một mạng, nếu không tôi cũng đã c.h.ế.t sớm rồi. Ông ấy c.h.ế.t đi thì sợi dây liên kết duy nhất giữa tôi và nhà họ Hoắc cũng đứt, tôi rời khỏi nhà họ Hoắc cũng vì muốn tự vệ.”

Không biết Trần Cẩm đang nghĩ đến điều gì mà trong mắt cô ta lộ cảm giác như đang nhớ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-432.html.]

Cô ta quay đầu nhìn về phía Khương Chi, lúc này trong mắt vẫn còn ảm đạm: “Tôi hỏi cô cũng không phải muốn báo thù cho ông ấy, tôi tự biết mình có bao nhiêu trọng lượng, chỉ là không muốn còn sống mà không biết rõ.”

Khương Chi không nói, chỉ lạnh lùng nhìn lại Trần Cẩm.

Trần Cẩm nuốt nỗi khổ trong lòng mình xuống, cô ta nhẹ giọng cười nói: “Thôi, không nói thì không nói.”

Khương Chi nhìn lướt qua Trần Cẩm, không thể không biết ngại mà hỏi: “Chuyện nhà họ Hoắc.”

Khóe môi của Trần Cẩm co rút, trong mắt như có ý tự giễu.

Cô ta bình tĩnh nói: “Cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh khiến Hồng Kông chấn động, hội Tam Hợp cũng bị liên lụy, ngày nào cũng có đánh nhau. Nhà họ Hoắc đoán người ra tay là lão ngũ nhà họ Thi nhưng không có chứng cứ, sau đó cũng không thể áp dụng biện pháp mạnh.”

Đôi mắt đẹp của Khương Chi híp lại.

“Theo tôi được biết, Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang đã đến thành phố Thanh, còn họ có tìm đến cô hay không thì tôi không biết.” Trần Cẩm nói rất ung dung, dứt lời cô ta chuẩn bị rời đi. Thế nhưng vừa mới quay người, cô ta vẫn không quên để lại một câu: “Ngoài ra, cẩn thận Ân Đình!”

Khương Chi vừa nghe hai chữ “ Ân Đình” thì bàn tay đã lập tức nắm chặt cổ tay Trần Cẩm.

Cả người Trần Cẩm run lên, trong đôi mắt đã bị nỗi sợ hãi bao trùm.

Con ngươi của Khương Chi híp lại, giống như có điều suy nghĩ mà nói: “Cô và Ân Đình có quan hệ thế nào?”

Trần Cẩm nghe thấy thì như mèo bị giẫm đuôi, cô ta lập tức hất tay Khương Chi ra, giọng nói khàn mà sắc nhọn: “Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.”

Dứt lời, cô ta vội vã chặn một chiếc taxi, bước đi hơi lảo đảo.

Khương Chi nhìn theo chiếc taxi đã nhanh chóng chạy đi, lúc này một số tình tiết bị sương mù bao phủ ở yến tiệc của nhà họ Hoắc cũng dần dần lộ ra.

Thảo nào!

Thảo nào lúc Trần Cẩm nhìn thấy cô ở yến tiệc đó thì đã chủ động chào hỏi với cô, nguyên nhân cũng không phải vì hai người họ đã từng gặp nhau trong chợ đêm ở Hồng Kông, mà bởi vì khi đó cô đã mặc Sườn Xám.

Cô chưa quên lúc mình gặp tên Ân Đình lần đầu trên du thuyền, ánh mắt nóng rực của hắn nhìn cô khiến cô buồn nôn.

Nếu cô đoán không lầm thì khi Trần Cẩm chưa được Hoắc Thế Vinh đón vào nhà họ Hoắc, Ân Đình chính là khách quý của cô ta, hoặc cũng có thể là gông cùm xiềng xích của cô ta, hắn chà đạp cô ta để cô ta sống không bằng chết.

Sắc mặt Khương Chi lạnh lẽo, ánh mắt như lóe sáng.

Hoắc Thế Vinh vừa chết, Trần Cẩm đã không còn người che chở.

Giống như cô ta vừa nói, rời khỏi nhà họ Hoắc cũng chính là cách cô ta tự vệ, bởi vì mối quan hệ mật thiết giữa hai nhà Hoắc – Ân, nên Ân Đình có thể ra tay với cô bất cứ ta lúc nào.

Còn về việc vì sao Trần Cẩm muốn đến thủ đô. Cô ta cũng không phải người tốt gì đó.

Trần Cẩm biết rõ tính tình của tên Ân Đình kia, cô ta còn biết rõ hắn chuyển sự hứng thú lên người cô. Xem ra lần này vô tình gặp cô ta ở Phan Gia Viên cũng không phải chuyện ngẫu nhiên gì đó.

Nói không chừng Trần Cẩm còn đang ở chung một chỗ với Ân Đình.

Mục tiêu của nhà họ Hoắc là Tiểu Tông, mà mục tiêu của tên biến thái Ân Đình kia là cô.

Đúng là đã buộc kẻ thù vào chung một sợi dây rồi, một đám chó điên lại cùng nhào đến thế này thật sự khiến người ta đau đầu. Vốn dĩ Khương Chi có ý định đợi vài ngày nữa thì quay lại trấn Đại Danh nhưng bây giờ xem ra phải kéo dài thời gian hơn rồi.