Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 631








Một bình sứ thời nhà Tống, một chiếc gương đồng thời nhà Minh, một chiếc bình tráng men thời nhà Nguyên…

Hồ Vĩnh Chí xách bao lớn bao nhỏ trên người mình, anh ấy càng bội phục năng lực nhìn hàng của bà chủ. Lúc Hồ Vĩnh Chí ở thành phố Thanh, muốn mua một món hàng nào đó thì anh ấy phải phải cân nhắc, suy nghĩ rất nhiều, còn lâu mới nhẹ nhàng ra tay được như bà chủ.

Họ giống như nhặt bảo bối trong một đống đồ bỏ đi, vừa nhìn là có thể có thu hoạch.

Khương Chi lại đi dạo qua mấy quầy hàng, đột nhiên bước chân của cô khựng lại, ánh mắt bị thu hút bởi quầy hàng bên cạnh.

Trên quầy hàng này có bày một chiếc hộp trang sức không lớn không nhỏ.

Hộp trang sức với hình vẻ hoa phù dung ngâm mình trong ao nước ấm áp bằng phỉ thúy, được dùng trong giới thượng lưu.

“Hộp trang sức” cũng gọi là “hộp nữ trang”, là vật dùng để đựng đồ trang điểm của con gái thời cổ đại, bên trong đặt son, phấn bột, đồ trang sức, châu báu, thật sự không khác gì hộp trang sức và hộp đựng dụng cụ trang điểm ở thời hiện đại.

Từng có một câu chuyện rất nổi tiếng liên quan đến hộp trang sức, chính là (Đỗ Thập Nương Nộ Trầm Bách Bảo Tương)

Chuyện kể về một nữ tử si tình và tình lang bạc tình của mình. Đỗ Thập Nương là một ca kỹ nổi danh nhưng nàng một lòng muốn hoàn lương, thế nhưng lại gặp phải Lý Giáp tham lam lại không hiểu lòng nàng, thế là nàng đã ôm chiếc hộp trang sức với trăm món bảo vật mà mình đã góp nhặt được nhảy xuống sông mà chết.

Đôi mắt đẹp của Khương Chi híp lại, cô bình thản bước đến đó, hơi khom người quan sát tỉ mỉ chiếc hộp trước mắt.

Chiếc hộp được làm bằng gỗ, chất gỗ hiện lên màu nâu đỏ, hoa văn rất tinh xảo, rõ ràng, còn có hoa văn mắt phượng, phía trên vẽ hoa lan rất xinh đẹp.

Chủ quầy này là một người phụ nữ, bà ta thấy có khách đến quầy của mình, mà Hồ Vĩnh Chí còn cầm bao lớn bao nhỏ trên tay thế kia thì bà ta đã biết đây chính là “khách quý” với túi tiền rất phồng, vì vậy chủ quầy nhiệt tình chào mời: “Đồng chí, cô xem thử có món gì mà mình thích không, giá tiền thế nào chúng ta có thể từ từ thương lượng.”

Khương Chi thản nhiên cười, gật đầu.

Cô đưa tay khẽ vuốt chiếc hộp, để mũi mình lại gần ngửi thử, có mùi đàn hương thoang thoảng tỏa ra.

Hoàng hoa lê.

Gỗ hoàng hoa lê có vân gỗ đẹp, màu sắc ôn hòa, có mùi thơm, màu sắc thay đổi theo từng vùng, rất thích hợp dùng để khảm nạm, tạo hình, chế tạo mối ghép mộng, là chất liệu thượng phẩm dùng chế tạo đồ dùng trong nhà thời cổ đại, rất được yêu thích ở cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh.

Con mắt của Khương Chi hơi lóe lên, đấy mắt như xuất hiện một tia sáng kỳ lạ.

Khi cô nhìn thấy chiếc hộp bằng gỗ hoàng hoa lê này, đột nhiên cô nhớ ra ở thập niên 90, gỗ hoàng hoa lê và nội thất trong nhà bằng chất liệu gỗ hoàng hoa lê thuộc vào hàng ngũ những món đồ có giá trên trời, lúc đó đã tạo nên tình trạng “người trong nước tranh nhau mua hoàng hoa lê”.

Trên thị trường đầu tư quốc tế, đầu tư cất giữ là ngọn núi vàng có lợi nhuận nhất trong lĩnh vực đầu tư.

Mà trong số các mặt hàng sưu tầm cất giữ, chắc chắn sẽ có những món thuộc vào giai đoạn “đáng giá nghìn vàng”, rất trùng hợp hoàng hoa lê này chính là như thế.

Vào thập niên 90, ngọc Hòa Điền có giá một đồng một gam, ba mươi năm sau là ba vạn đồng một gam, mà bây giờ hoàng hoa lê lại không đáng tiền nhưng trong tương lai, giá cả của nó sẽ tăng vọt lên hai ngàn vạn một tấn, vì vậy nếu bây giờ cô tích trữ hoàng hoa lê thì đó cũng là một cách chờ phát tài cực kỳ tuyệt vời.

Nếu biết đầu tư từ sớm thì cô chính là người được lợi nhất trong số những “người đời sau” rồi.

“Tầm nhìn của đồng chí thật sự quá tốt, hộp trang sức này thật sự không phải món đồ đơn giản, vì nó lại có lịch bất chính, nếu như cô muốn mua, thì tôi xin ra cái giá này.” Chủ quầy vừa nhìn đã biết Khương Chi không phải một người dễ gạt nên bà ta hạ thấp giọng, duỗi năm ngón tay của mình ra.

Hồ Vĩnh Chí ở bên cạnh nhìn thấy thì vội quát lên: “Năm trăm? Bà đúng là dám đòi hỏi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-431.html.]

Chủ quầy bĩu môi, không để ý đến Hồ Vĩnh Chí mà chỉ nói với Khương Chi: “Lúc tôi thu mua nó, tôi đã hỏi thăm rất kỹ, thứ này chính là “hàng đầu xanh”, cực kỳ đáng tiền, nếu không phải vì nó chưa được xử lý sạch sẽ thì không thể nào bán với cái giá này.”

“Hàng đầu xanh sao?” Hồ Vĩnh Chí sững sờ, anh ấy chưa bao giờ nghe thấy tên gọi này.

Khương Chi liếc mắt nhìn nữ chủ quầy: “Bà xác định đây là hàng đầu xanh?”

Đầu xanh là ngôn ngữ trong giới đồ cổ, ý nói đây là đồ được vớt từ dưới biển lên.

Cái hộp này được bảo tồn tốt hoàn hảo như thế, nếu nói nó là hàng đầu xanh thì đúng là rất đáng tiền.

Nữ chủ quầy trịnh trọng gật đầu.

Khương Chi mỉm cười: “Được!

Khương Chi nhìn Khương Chi, anh ấy không hỏi nhiều, vừa lấy tiền ra đưa cho chủ quầy thì đã nghe thấy một giọng nói nữ rất mê hoặc: “Tôi đang cần một chiếc hộp thế này làm đồ cưới cho em gái mình, cô Khương, không biết cô có thể nhường chiếc hộp này lại cho tôi không?”

Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, cô cũng chưa từng nhìn đến người đã lên tiếng kia mà chỉ nói với Hồ Vĩnh Chí: “Thu vào.”

“Ôi, chỉ mới hơn một tháng không gặp mà cô Khương vẫn cực kỳ kiêu ngạo như trước đây.” Người phụ nữ kia lại lên tiếng, cô ta bước đến gần Khương Chi, đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười yểu điệu.

Lúc này Khương Chi mới ngước mắt nhìn thẳng người phụ nữ kia, cô cong khóe môi, giống như thốt lên: “Cô Trần.”

Không sai, người phụ nữ trước mắt này chính là Trần Cẩm, vợ hai của Hoắc Thế Vinh nhà họ Hoắc ở Hồng Kông.

Lúc Khương Chi ở Hồng Kông đi dạo chợ đêm đã từng gặp Trần Cẩm, cô ta là một người phụ nữ bí ẩn mà phức tạp, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó hơn nhà họ Hoắc.

DTV

Đụng phải Trần Cẩm tại Phan Gia Viên ở thủ đô thế này đúng là phải suy nghĩ lại chuyện này tỉ mỉ hơn mới được.

“Làm khó cô Khương còn nhận ra tôi.” Trần Cẩm nở nụ cười nhưng ý cười lại không đến đáy mắt.

Dường như Trần Cẩm rất thích Sườn Xám.

Hôm nay cô ta đi dạo đến Phan Gia Viên cũng mặc bộ Sườn Xám màu đỏ thẫm, trang điểm xinh đẹp, môi đỏ, giống như một đóa tường vi nở rộ, sóng mắt lưu chuyển, phong thái yểu điệu, quyến rũ mà rất hàm súc.

“Bà chủ?” Hồ Vĩnh Chí cảnh giác liếc nhìn Trần Cẩm, anh ấy thấp giọng gọi Khương Chi.

Người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống một người có thiện ý, không biết đã đi theo họ bao lâu rồi.

Khương Chi lắc đầu. Trái lại cô cảm thấy hôm nay gặp Trần Cẩm ở đây cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, vì hai người họ đều có hứng thú với đồ cổ nên Trần Cẩm xuất hiện ở Phan Gia Viên cũng không gì kỳ lạ, có lẽ cô ta đã ở đây mấy ngày rồi.

Cô nói: “Nếu cô Trần không có việc gì thì tôi đi trước đây, tôi còn rất nhiều việc.”

Trần Cẩm là vợ hai của Hoắc Thế Vinh, bây giờ Khương Chi và nhà họ Hoắc có thể nói đều căm thù nhau ra mặt, người nào cũng muốn mạng của đối phương, mà cô và Trần Cẩm cũng chẳng có gì đáng nói, cần gì phải lãng phí thời gian ở chỗ này, không bằng tận dụng thời gian mà mua thêm mấy món “bảo bối”

Trần Cẩm cũng xem như đã từng quen biết Khương Chi, cô ta biết tính cách của Khương Chi chính là hành động khi người ta không đề phòng, thế nhưng hôm nay đụng mặt ở đây, cô ta vẫn muốn nói mấy lời. Môi đỏ của Trần Cẩm hé mở: “Khoan đã! Không biết cô Khương có thể dành ra chút thời gian nói chuyện với tôi không?”

Giọng điệu của Khương Chi cực kỳ thản nhiên: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì hay để nói cả.”