Từ khi chị ta bỏ học mà quay về thôn Khương gia thì đến cơm ăn không đủ no, làm sao có tiền dư để mua bút chứ?
Hơn nữa cô ta cũng đã quan sát rổ của chị mình, lúc đi thì đầy ụ, lúc về cũng đầy ụ, còn giấu giấu diếm diếm dùng chăn che lại, như là sợ người khác nhìn thấy vậy, chẳng lẽ bên trong có thịt sao?
Nghĩ đến đây, cô ta không ngăn được những suy nghĩ tràn lan trong đầu mình, chóp mũi giống như ngửi thấy mùi thịt vậy.
Nhà họ Khương thực ra cũng không nghèo, cha Khương và người cha quá cố của Khương Nhị Điển đều là đồng nghiệp, đều làm việc ở nhà máy cơ khí trấn Đại Minh, lương mỗi tháng là 53 đồng, nhưng phần lớn số tiền đó đều cung cấp cho bệnh viện.
Hóa ra là do cha Khương vẫn luôn muốn Bạch Hương Chi có thể giúp ông ta sinh thêm một đứa con trai, đáng tiếc lại liên tiếp sinh được 7 cô con gái, Bạch Hương Chi cũng vì vậy mà bị thương thân thể, muốn sinh thêm cũng là chuyện không dễ dàng gì, cần phải chữa khỏi bệnh phụ khoa, còn phải chăm sóc cơ thể thật tốt.
Nhiều năm qua, hai vợ chồng chưa bao giờ từ bỏ quyết tâm sinh con trai.
Cho nên, nhà họ Khương cũng đã rất lâu rồi không được nếm một chút thịt.
Khương Đinh Hương l.i.ế.m môi, nhìn thấy Đản Tử ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Chi đang ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta khẽ nâng cằm lên, giống như khinh thường không muốn nói chuyện, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Đản Tử, có phải mẹ cháu mua thịt không?”
Đản Tử mím môi không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô ta, sợ cô ta sẽ vươn tay nhấc cái chăn đang che giỏ ra, cậu nhóc biết trong rổ đều là thức ăn do mẹ cậu đã mua ở thị trấn.
Khương Đinh Hương có chút không vui, cô ta vừa định nói gì, liền nghe thấy Khương Chi nói: “Đừng có can thiệp vào chuyện của người khác.”
Khương Trường Hưng đang lái xe bò, khóe miệng không nhịn được giật giật khi nghe được những lời này, quả nhiên, đây vẫn là Khương Chi Tử ‘tùy tính’ trước kia.
Sắc mặt của Khương Đinh Hương càng đỏ hơn.
Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ ngón tay đang run rẩy lên, trong giọng nói còn có chút âm khóc nói: “Chị nói cái gì!”
Khương Chi trợn mắt nhìn cô ta, chẳng thèm để ý.
Bạch Chi Hương cau mày, nhìn Khương Chi, lanh lùng quát: “Khương Chi Tử, Đinh Hương là em gái của con, con bé chỉ hỏi một câu cũng không được sao? Nếu như con thật sự mua thịt thì cũng nên mang đến hiếu thảo cha mẹ, sao có thể ăn một mình như vậy được?”
Trên mặt bà ta tràn đầy sự bất mãn với Khương Chi.
Theo suy nghĩ của Bạch Chi Hương, mặc dù nhà bọn họ đã đuổi Khương Chi Tử ra khỏi nhà, nhưng dù sao cũng từng là đứa con mà bọn họ cho ăn cho uống, bồi dưỡng lớn lên, hơn nữa Khương Chi Tử rơi vào hoàn cảnh như vậy đều là do cô tự gieo gió gặp bão, bản thân không biết liêm sỉ, cho nên cô không nên quên sự dưỡng dục trong nhà đã từng dành cho cô!
Đáng tiếc, bà ta cũng không biết Khương Chi Tử đã c.h.ế.t rồi, bây giờ Khương Chi là người đang chiếm giữ thân thể này.
Khương Đinh Hương nhìn thấy có người bênh mình, cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, thật sự là quá ích kỷ.”
Khương Chi ngước mắt nhìn hai người trước mặt, giọng điệu hờ hững nói: “Tôi mua thịt, hơn nữa còn là loại thịt ba chỉ tốt nhất, có nạc có mỡ, tiếc là vay tiền mua, vay tiền. Mấy người muốn ăn sao? Tôi có thể nhường lại chỗ thịt đó cho mấy người, mấy người thay tôi trả tiền, cũng không có bao nhiêu, chỉ 6 đồng mà thôi, thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Hương Chi giật giật, bỏ ra 6 đồng mua thịt ăn? Bị điên rồi sao?
Khương Đinh Hương càng thêm tức giận: “Chị đang nằm mơ mộng cái gì vậy? Đừng nói là 6 đồng, cho dù là 1 xu cũng không có! Thế mà chị dám vay tiền mua thịt ăn? Chị có khả năng trả được sao? Thật sự là càng sống càng không ra gì, lãng phí mấy năm học cấp ba!”
Khương Chi cười lạnh: “Liên quan quái gì đến cô.”
Khương Đinh Hương vừa định nói chuyện, lại liếc nhìn về phía nơi xa, ánh mắt cô ta đột nhiên nhìn đăm đăm.
Tiếng động cơ ô tô gầm rú truyền đến từ phía xa.
Sắc mặt của Khương Chi lập tức thay đổi, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.