“Dì!” Hồ San San nhìn thấy Khương Chi thì nhảy nhót chạy về phía cô, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô, giọng trẻ con ngọt ngào nghe rất đáng yêu.
“San San thật ngoan.” Khương Chi cười khẽ, dường như có ma thuật mà lấy ra mấy viên kẹo thỏ sữa trắng từ trong túi.
Bé gái môi hồng răng trắng, vừa nhìn thấy kẹo sữa thì mắt sáng lấp lánh lên, tay nhỏ rất ngoan chỉ lấy có một cái: “Cảm ơn dì!”
Tiểu Ngự nghe được giọng nói của Hồ Vĩnh Chí, đi ra khỏi phòng, nhìn ba người nhà Hồ Vĩnh Chí thì rất kinh ngạc: “Chú, sao chú lại tới đây??”
Hồ Vĩnh Chí giơ tay xoa đầu Tiểu Ngự, không nói chuyện, mà nhìn về phía Khương Chi, nhưng anh ấy cũng biết lúc này không thích hợp để nói chuyện của Cận Phong Sa, chỉ nói: “Bà chủ, xưởng luyện thép còn chưa đi làm lại, nên tôi mới dẫn Ngọc Phương và San San tới.”
Anh ấy lại nói: “Hôm nay chúng tôi mới đến, nhưng mà đã tìm được chỗ ở rồi.”
Khương Chi gật đầu: “Đi thôi, vào nhà đi.”
Hồ Vĩnh Chí gật đầu, kéo Triệu Ngọc Phương có chút khẩn trương đi vào trong viện.
Triệu Ngọc Phương một tay nắm lấy tay Hồ Vĩnh Chí, một tay nắm lấy tay Hồ San San, đôi mắt cẩn thận nhìn bốn phía, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn, bọn họ có thể đến nơi ở sang trọng như này sao?
Ôi trời, cả đời này cô ấy cũng không dám nghĩ tới mình thật sự có thể đến Thượng Kinh, còn có thể ở những nơi chỉ dành cho người giàu sống!
Đôi mắt sáng ngời của Hồ San San cũng nhìn ngó khắp nơi, một chút cũng không kinh sợ, chỉ là cái miệng nhỏ hơi há, có chút khiếp sợ.
“Anh Tiểu Diệu!” Vốn dĩ San San còn đang cầm tay Triệu Ngọc Phương, vừa nhìn thấy Tiểu Diệu thì đã vội vàng tránh thoát, chạy về phía Tiểu Diệu, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, cười vui rạo rực.
Tiểu Diệu sửng sốt một chút, đột nhiên có hơi ngượng ngùng cười.
Cô bé nặng bên này nhẹ bên kia, đã làm cho Tiểu Qua khó chịu mà mở miệng: “San San, sao em lại tìm mỗi anh ba thế?”
Hồ San San cười ha ha, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tiểu Qua, vui vẻ nói: “Em cũng nhớ anh, anh Tiểu Qua.”
Mấy đứa nhóc kia đã lâu rồi không gặp nhau, nhưng tính cách của Hồ San San lại rất mềm mại đáng yêu, nên rất nhanh đã hòa mình với bọn họ.
Hồ Vĩnh Chí dẫn theo Triệu Ngọc Phương vào phòng, lúc không thấy Thi Liên Chu còn nhẹ nhàng thở ra, anh ấy cảm thấy chồng của bà chủ có chút dọa người, rõ ràng có vẻ ngoài đẹp như vậy, nhưng khí thế lại quá mạnh, vô duyên vô cớ làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức.
Anh ấy vừa mới suy nghĩ, đã thấy Thi Liên Chu khoác áo khoác đi xuống từ trên lầu.
Trước sau như một khí chế vẫn nhiếp người như vậy.
Thi Liên Chu gật đầu chào với Hồ Vĩnh Chí, sắc mặt nhạt nhẽo, đột nhiên nói với Khương Chi: “Anh có việc đi ra ngoài một chuyến.”
Khương Chi gật đầu, tiễn anh ra tận cửa.
Tình cảm của hai người đúng là rất tốt, trước khi chia tay, còn không quên trao nụ hôn trước khi đi.
Sau khi Khương Chi trở về thì lập tức nhìn thấy Hồ Vĩnh Chí với Triệu Ngọc Phương vẫn đang xấu hổ đứng tại chỗ.
Cô khẽ xoa trán, dẫn họ đi đến đi phòng khách, rót trà. Vì đều là người đã quen biết nhau nên phút chốc cũng bớt dè dặt đi một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-428.html.]
Khương Chi nhìn bọn trẻ đang ngồi ăn bánh kem cùng nhau trong nhà ăn, nói: “Tiểu Ngự, con dẫn em trai với em gái về phòng chơi đi.”
DTV
Ban đầu Tiểu Ngự lơ đãng nhìn Hồ Vĩnh Chí, muốn hỏi về chuyện của Cận Phong Sa một chút, nghe thấy Khương Chi nói vậy thì cậu bé nhăn mày có chút không vui. Nhưng cậu bé nhìn thấy khuôn mặt mong chờ của Hồ San San nên cuối cùng cũng không từ chối.
Tụi nhỏ vừa đi thì không khí trở lên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Khương Chi nhấp một ngụm rồi cầm chén trà trong tay, nhẹ nhàng nói: “Cận Phong Sa sao rồi?”
Hồ Vĩnh Chí nhìn Khương Chi, thở dài nói: “Đã xử lý ổn thỏa rồi, người nhà Dư Hồng Mai thật tham lam. Cuối cùng tôi đã chi 4000 đồng để giải quyết riêng chuyện này, rồi lại chi thêm một ngàn đồng tiền để móc nối quan hệ, tóm lại là đã giữ được mạng.”
Khương Chi trầm mặc một lát, hỏi: “Phải ngồi tù không?”
Tiền nhiều hay ít thật sự không quan trọng, nhưng không biết Cận Phong Sa sẽ vì chuyện g.i.ế.c người này mà ngồi tù bao lâu.
Khuôn mặt của Triệu Ngọc Phương trở lên buồn bã, nhỏ giọng nói: “Nghe nói là anh ấy phải ngồi tù ba năm, nếu biểu hiện tốt thì có thể ra ngoài sớm hơn. Cận Phong Sa là người tốt, hiền lành và chân thật, ai có thể nghĩ đến sẽ ra xảy ra việc này chứ?”
Hồ Vĩnh Chí thở dài một hơi, những cảm xúc tiêu cực cùng thể hiện ra: “Tôi đến gặp mặt Cận Phong Sa, dường như anh ấy già đi chục tuổi. Anh ấy biết cô cứu anh ấy nên buồn bã không nói chuyện.”
“Vậy sao.” Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, không có một chút cảm xúc nào.
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, cô vẫn luôn nghĩ đó là đạo lý.
Nếu không phải lúc trước Cận Phong Sa cứu Tiểu Ngự, lại cẩn thận chăm sóc không bao giờ lơ là thì cô cũng không rảnh rỗi đi giúp anh ấy thoát tội. Mọi chuyện đều có nhân có quả, nói tóm lại người tốt thì vẫn có lợi.
Lúc này, Triệu Ngọc Phương lại nói thêm: “Đúng rồi, còn có một người si tình tên Cận Giai Giai. Khi cô ấy biết Cận Phong Sa ngồi tù thì mỗi ngày đều chạy đến đồn công an, còn muốn gánh tội thay cho anh ấy. Cô ây luôn mồm nói rằng Dư Hồng Mai là do cô ấy giết.”
Đuôi mắt Khương Chi khẽ nhướng lên, cũng không có gì kỳ lạ cả.
Cận Giai Giai là một kẻ luyến ái, ngay cả phòng ở cũng sẵn sàng để lại cho cô. Cô ấy nguyện ý gánh tội thay giúp Cận Phong Sa cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là không biết hai người này có duyên ở bên nhau hay không.
“Vậy…” Hồ Vĩnh Chí vừa định nói thì khẽ liếc mắt nhìn thấy Tiểu Ngự đang đứng ở đầu cầu thang che miệng, nước mắt chảy dài.
Sắc mặt anh ấy khẽ thay đổi, nhìn Khương Chi: “Bà chủ, Tiểu Ngự…”
Khương Chi bình tĩnh, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Ngự đang im lặng run rẩy. Vốn dĩ cô không muốn giấu cậu bé chuyện này nhưng mà không biết nên nói với cậu bé thế nào để cậu bé tiếp nhận được sự thật này.
Sắc mặt Triệu Ngọc Phương cũng thay đổi, bỗng đứng dậy rồi lên tầng đón Tiểu Ngự.
Cô ấy mấp máy khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Cháu lại đây đi.”
Tiểu Ngự giống như không nghe thấy gì, vẫn ngồi tại chỗ che miệng không nhúc nhích, nước mắt rơi không ngừng.
Triệu Ngọc Phương thở dài, bế Tiểu Ngự đi xuống tầng rồi lấy giấy khẽ lau mắt cho cậu bé. Tiểu Ngự cũng không từ chối, trong ánh mắt có chút sợ hãi. Dường như cậu bé không còn là bông pháo nổ ồn ào trước đó.
Bộ dạng này của cậu bé thật sự khiến Triệu Ngọc Phương rất đau lòng. Cô ấy cũng nhìn Tiểu Ngự lớn lên nên biết tính cách của cậu bé.