Có sự đảm bảo của Khương Chi, mấy đứa trẻ cảm thấy rất vui vẻ, lúc này mới ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, rồi lên giường đi ngủ.
Khương Chi dỗ bọn trẻ đi ngủ rồi, sau đó để lại một cái đèn nhỏ ở cửa, rồi mới xoay người rời khỏi phòng.
Lúc cô quay trở lại phòng ngủ chính, Thi Liên Chu đã tắm xong rồi, anh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, trong tay cầm điều khiển từ xa xem TV, mái tóc đen hơi rối vẫn còn ướt, tóc xẹp xuống, khiến anh trông trẻ ra thêm vài tuổi.
Khương Chi nhìn anh thì trong lòng âm thầm cảm thán, thật sự là một tên yêu nghiệt mà.
Tổng thể tông màu tối trong phòng khiến làn da của anh càng thêm trắng hơn, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, dưới ánh đèn, đường cong của yết hầu càng thêm rõ ràng hơn, nét mặt lạnh lùng mang theo sự quyến rũ tà mị.
Chẳng trách có nhiều người phụ nữ lại thích anh ấy như vậy, cô nhìn thôi cũng thấy thích rồi.
Người xưa thường nói ‘Thực, sắc tính dã’ [1], điều này không phải không có lý.
[1] Thực sắc tính dã (食, 色,性也): chuyện ham muốn ăn uống và t.ì.n.h d.ụ.c là bản năng của con người.
Cô tự nhận bản thân không phải người dễ dàng bị mê hoặc, nhưng cuối cùng dù là vì cốt truyện trong tiểu thuyết hay vì những chuyện đặc biệt và sự ngoại lệ của Thi Liên Chu với mình, cô coi như đã rơi vào trong đó.
Thi Liên Chu quay đầu nhìn về phía Khương Chi, nhìn thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy say mê, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Nụ cười này rất nhẹ, cũng nhàn nhạt, nhưng lại mang theo chút vui vẻ.
Đôi mắt hẹp dài của anh ấy nheo lại, có chút trêu chọc nhìn Khương Chi, giọng điệu réo rắt giống như đàn cello, “Anh đẹp trai không?”
DTV
Khương Chi lấy lại tinh thần, dù da mặt của cô có dày đến đâu cũng không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng dù sao cô cũng là người từng trải qua sóng gió, sau khi bình tĩnh lại thì trịnh trọng nói: “Quốc sắc thiên hương, nghiêng thành nghiêng nước, quả nhiên vẫn là em được lợi nhiều nhất.”
Sáng sớm hôm sau, khi ăn sáng xong xuôi, cả gia đình sửa soạn gọn gàng đi dạo phố.
Vốn là Thi Liên Chu không muốn đi, nhưng đối diện với tầm mắt của Khương Chi, lại nhớ tới cảm giác sung sướng khi ôm ôn hương noãn ngọc (*) trong n.g.ự.c vào tối hôm qua, cũng chịu thương chịu khó đi làm tài xế.
(*) Ôn hương noãn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Mục đích hôm nay của Khương Chi là muốn đi mua sắm, mua một ít thú bông nhỏ để trang trí, bộ đồ ăn và bình hoa và một số cây cỏ hoa lá.
Bọn họ mua được rất nhiều đồ, cuối cùng, đến mấy đứa nhỏ cũng phải xách túi.
Cả gia đình vẫn luôn đi dạo đến trưa, còn thuận đường ăn cơm ở bên ngoài, lúc này mới thảnh thơi đi về nhà.
Trở về nhà, Khương Chi bắt đầu chỉ huy Thi Liên Chu và mấy đứa nhỏ làm việc, từ bộ đồ ăn giản đơn không có một chút hoa văn biến thành những chén đĩa xanh tươi, từ đồ vật nhỏ trong nhà như đèn bàn, lớn như tranh trang trí, đều được sắp xếp và cải tạo từng cái một.
Hoa tươi được cắt cành rồi cắm vào bình, bày biện ở phòng khách, nhà ăn và bên trên tủ, tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã cho không gian sống.
Cuối cùng là dọn dẹp sân vườn.
Trong sân vườn trống rỗng, chỉ có một gốc cây lê lớn cánh hoa bay tán loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-427.html.]
Khương Chi đứng ở dưới tán cây, ấn thân cây thô cứng, quay đầu nói với Thi Liên Chu: “Chỗ này có thể làm một cái xích đu.”
Trong n.g.ự.c Tiểu Qua đang ôm một chậu hoa, vừa nghe Khương Chi nói, mừng đến mắt híp cả lại: “Xích đu? Được ạ được ạ!”
Khương Chi nhìn mặt của cậu bé dơ như là một chú mèo con, khẽ cười một chút, xờ nhẹ chóp mũi cậu bé.
Cô mua một số loại hoa giấy và kim lộ hoa, bây giờ lại đúng là mùa nở hoa, tùng cụm hoa giấy xinh đẹp như những đốm lửa, đung đưa vòng eo duyên dáng, như là những con bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa, ánh mặt trời chiếu vào trên cánh hoa, tản ra một sức sống mãnh liệt.
Kim lộ hoa thì có mùi thơm thoang thoảng của chocolate, đóa hoa có màu xanh tím, bên mép hoa có một chút gấp nếp, từng đợt sóng tím nhạt nở ra mang tới một mùi hương ngọt ngào, khiến tâm trạng người ngửi cũng theo đó mà tốt lên.
Khương Chi không có ra tay mà để cho Thi Liên Chu và mấy đứa nhỏ hợp lực trồng hoa xuống.
Anh cũng không từ chối, cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi áo sơmi, cuốn tay áo lên một nửa, lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc hữu lực.
Thi Liên Chu đào hố xong, lại bỏ hoa từ trong tay bọn nhỏ vào trong hố rồi lấp đất lên, mấy ba con phối hợp rất ăn ý, Tiểu Tông từ trước tới nay chưa từng tham gia mấy cái hoạt động tập thể cũng bắt đầu nhập hội trồng cây, cái miệng nhỏ cong lên chứa ý cười.
Mi mắt Khương Chi cong cong, chờ đến khi trồng hoa xong, Thi Liên Chu dẫn theo mấy đứa nhỏ trở về, đã nhìn thấy Khương Chi ngồi ở trên bàn ăn đang sắp xếp lại mấy tấm ảnh chụp.
Đuôi lông mày anh hơi nhướng, đến gần, cầm lấy ảnh chụp trên bàn thì hơi giật mình.
Trên ảnh chụp, đều là hình của anh và bốn đứa con đang thay chén đĩa, bày biện bình hoa, đào hố trồng hoa, rất tùy ý, không có cố tình canh góc chụp, cho nên cũng tràn đầy hơi thở sinh hoạt, cũng may là năm ba con bọn họ có giá trị nhan sắc rất cao, nên chất lượng ảnh chụp cũng rất cao.
Tiểu Qua vừa nhìn thấy ảnh chụp là đã kích động xoay tròn, cầm trong tay không nỡ buông: “Oa! Mẹ ơi, mẹ chụp những tấm ảnh này khi nào vậy? Nhà chúng ta có máy chụp hình sao? Nhanh như vậy mà đã có được hình ảnh sao?”
Tiểu Diệu cũng cầm lấy ảnh chụp tinh tế cân nhắc: “Ảnh này chụp rất đẹp, màu sắc rực rỡ, cũng rõ ràng.”
Khương Chi liếc mắt nhìn Tiểu Diệu một cái, bạn nhỏ này có thiên hướng trở thành học sinh xuất sắc, những gì nhìn thấy cũng không giống người khác.
Tiểu Ngự banh khóe miệng mà ngắm, có một bức ảnh chụp cậu bé đang treo tranh, bên cạnh là người ba Thi Liên Chu, hai người đứng đối diện nhau, đều làm mặt xấu, cho dù là ai cũng sẽ không thể nghi ngờ quan hệ ba con của hai người này.
“Treo ảnh chụp lên tường đi.” Khương Chi cười, cầm lấy dây thừng trên bàn, xâu từng bức ảnh lại với nhau, sau đó treo thành một hàng ở trên bức tường trắng trống rỗng.
Thi Liên Chu nhìn căn nhà đã được thay đổi lớn thì có chút thất thần.
Anh cũng không biết nên hình dung tâm trạng lúc này như thế nào, nhưng nói tóm lại, vẫn là nhẹ nhàng sung sướng chiếm đa số.
Khương Chi treo xong ảnh chụp, cười tủm tỉm nói: “Tốt!”
Sau khi cải tạo xong căn nhà, Khương Chi cũng vừa lòng gật đầu, nhà là nơi mọi người dành nhiều thời gian để sinh hoạt nhất, không thể giữ một bầu không khí lạnh như băng và mấy đồ trang trí không mang lại quá nhiều hạnh phúc được.
Cô vừa mới chuẩn bị đi nấu cơm thì trong nhà lại tiếp đón gia đình ba người của Hồ Vĩnh Chí.
Lúc gần đi, cô đã để lại điện thoại và địa chỉ cho Hồ Vĩnh Chí, trải qua nhiều ngày như vậy thì chuyện kia hẳn cũng đã giải quyết xong.
Nhưng mà, anh ấy không gọi điện thoại tới xin vé máy bay, lại còn mang cả gia đình tới Thượng Kinh, nhìn dáng vẻ thì là sau khi xử lí xong chuyện của Cận Phong Sa thì ngồi xe lửa tới.